Hoắc Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng là Hoắc Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“… Xin lỗi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cau mày, cậu không biết tại sao Hoắc Sơ phải xin lỗi mình, điều cậu muốn nghe từ miệng Hoắc Sơ cũng không phải câu này.
“Anh biết em không muốn nghe cái này.” Hoắc Sơ lại kéo tay cậu, rút một tờ khăn giấy trên mặt bàn, cúi đầu cẩn thận vừa lau cho cậu vừa giải thích, “Anh chỉ chưa nghĩ ra… chưa nghĩ ra nói với em như thế nào.”
Mẫn Đăng nhíu mày.
“Không phải anh giấu em, anh…” Giọng Hoắc Sơ rất thấp, “Anh chỉ đang lảng tránh chính mình…”
“… Không phải.” Mẫn Đăng dùng tay mình nắm chặt tay anh, “Không phải em muốn bảo anh nói gì với em, em chỉ… chỉ…”
Mẫn Đăng không biết phải mô tả Hoắc Sơ lúc nãy như thế nào.
Trong nháy mắt đó Hoắc Sơ đổi sắc mặt mang đến cho cậu một cảm giác lạ lẫm, tiếng cười của người phụ nữ kia giống như bổ ra một khoảng cách giữa cậu và Hoắc Sơ.
Cậu lo lắng cậu sẽ không nắm được tay Hoắc Sơ.
Cậu chỉ cảm thấy không yên lòng.
“Anh biết hết, em đừng lo lắng.” Hoắc Sơ nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, hạ giọng, “Anhi chỉ muốn nói với em, nếu như em muốn biết, chỉ cần em muốn biết, bất cứ lúc nào em cũng có thể hỏi anh.”
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu, cậu có thể nghe hiểu, cũng có thể hiểu.
Hai người nhìn một lát lúc muốn ôm nhau.
“Được rồi, hôn một cái là được. Cứ dính nhau gì đó?” Chương Khâu đột nhiên sáp lại.
Ngồi trên bàn, nhìn Mẫn Đăng, lại nhìn Hoắc Sơ, nhướng mày châm chọc: “Thế là làm hòa rồi? Hoắc Sơ anh đừng thấy Mẫn Đăng nhà tôi dễ dỗ thì làm càn.”
“Được, tôi theo dõi anh đó.” Chương Khâu đe dọa xong, ngẫm nghĩ lại nói, “Quan hệ của hai người cũng coi như ổn định rồi, lúc nào tranh thủ gặp mặt bố mẹ đi? Không phải Mẫn Đăng đã đến nhà anh rồi à? Anh cũng nên đến nhà chúng tôi lạy lão đại chứ?”
“Đó là đương nhiên, chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp.” Hoắc Sơ cười nói.
“Nhà chúng tôi không nhiều người, chỉ có một quý bà.” chương Khâu nói, “Nhưng quý bà chính là tổ tông, anh phải biểu hiện tốt một chút.”
“Tôi nên gọi viện trưởng Chương là gì.” Hoắc Sơ khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Mẹ của Mẫn Đăng anh nói anh nên gọi là gì?” Chương Khâu hỏi lại.
“Gọi mẹ?” Hoắc Sơ tiếp tục khiêm tốn.
“Đây chỉ là gặp cha mẹ, đã vòng đến anh gọi mẹ hả?” Chương Khâu lườm một cái.
“Ngài nói.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“Anh em, mặc dù tôi không muốn nói vậy. Nhưng…” Chương Khâu ho hai tiếng, “Nếu anh… nếu đã theo Mẫn Đăng nhà chúng tôi, vậy chắc chắn phải gặp mẹ chồng.”
“…”
Nụ cười trên mặt Hoắc Sơ cứng đờ.
“Đương nhiên, nếu anh xấu hổ, gọi mẹ vợ cũng được.” Chương Khâu vỗ vỗ vai anh lại bổ sung, “Có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ là được rồi, không cần phân rõ như thế. Tôi hiểu, đàn ông mà, mặt mũi thôi.”
“…”
“Cậu nói có đúng không, em dâu.” Cuối cùng Chương Khâu kết thúc hoàn mỹ.