Tôi lạnh lùng hừ một tiếng nhưng vẫn thức thời rụt tay lại.
"Ông nội chỉ có em là cô cháu gái duy nhất. Thẩm Lục Minh vốn dĩ cũng là người dọn đường cho em, chỉ là không ngờ dã tâm của hắn lại lớn đến vậy."
Từ Sính xoa xoa eo tôi đang đau nhức: "Ông ấy cũng không mong em có thể gánh vác được nhà họ Thẩm, chỉ cần đừng để bị người ngoài cướp mất là được rồi."
Anan
Tôi nhớ đến cái "cọng gân" mình thiếu, cuối cùng vẫn có chút chột dạ, lại chợt nhớ ra một chuyện: "Vậy chị anh…"
"Trước khi kết hôn tôi đã nói với em về tình hình gia đình tôi rồi mà!"
Từ Sính tức đến mức dùng lực mạnh hơn vào tay, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Tôi có chút chột dạ.
Sau khi được nhắc nhở, tôi mới nhớ ra Từ Sính trước đây đã cho tôi xem ảnh gia đình của hắn.
Hắn quả thực có một người chị gái rất xinh đẹp, nhưng không may bị tai nạn giao thông khi đi công tác, không rõ sống chết.
Lúc đó tôi cực kỳ bài xích Từ Sính nên vốn không để tâm.
Thế là tôi xích lại gần hôn hắn, giọng điệu nịnh nọt: "Em sai rồi, anh đừng giận."
Vừa định lùi lại, lại bị Từ Sính kéo vào lòng, hôn một cách triệt để.
"Chị ấy được người ta cứu, sau khi mất trí nhớ thì được đưa ra nước ngoài. Sau đó chồng chị ấy chết, chị ấy kế thừa công ty gia đình đối phương. Tôi cũng là kiếp trước mới tình cờ biết được."
Từ Sính dừng lại một chút, rồi yên lặng nhìn tôi: "Nhưng lúc đó, em đã không còn ở đó nữa rồi."
Tôi hiểu câu "không còn ở đó" của Từ Sính không phải chỉ lúc tôi vừa chết.
"Anh nhìn thấy em từ khi nào?"
"Sau khi trả thù xong và đến mộ thắp hương báo cho em biết."
Từ Sính cúi đầu mân mê tay tôi, cười cười: "Khi trở về thì phát hiện có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau."
Tôi bừng tỉnh.
Thảo nào lúc đó tôi cứ cảm thấy Từ Sính bỗng nhiên trở nên quyến rũ đến lạ, không chỉ là ở cách ăn mặc.
Ban đầu tôi còn tưởng người này đã thay lòng đổi dạ!
"Vậy là anh cố ý!"
Tôi ngậm miệng, rồi không kìm được trừng mắt nhìn Từ Sính một cái.
"Thấy em ngay cả chồng của nữ thư ký cũng ghen, tôi còn cách nào khác đâu?"
Từ Sính khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt: "Nhưng nếu biết sau này em sẽ biến mất, tôi thà rằng em cứ mãi ghen tuông còn hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi câm nín.
Cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng ôm lấy đầu Từ Sính an ủi:
"Anh đừng buồn nữa. Không sao đâu, em vẫn còn ở đây mà."
Nói xong, tôi không kìm được cảm thấy buồn, tự nghĩ Từ Sính lại một lần nữa nhìn thấy tôi biến mất, hắn sẽ đau khổ đến nhường nào.
Không khí trở nên ấm áp, cho đến khi Từ Sính tặc lưỡi một tiếng: "Còn phải tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa. Nhưng người mẫu nam thì không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi. Thân hình nhỏ bé của em không chịu nổi nữa đâu."
"... Từ Sính!"
Tôi nên bịt miệng người này lại!
Từ Sính nói, ông nội không muốn hắn trở thành Thẩm Lục Minh thứ hai, vì vậy hắn phải chứng minh bản thân.
Còn tôi cũng cần nhanh chóng trưởng thành trong hoàn cảnh cô lập không nơi nương tựa.
"Huống chi tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc em nghĩ gì."
Tôi tò mò: "Vậy nếu em không thích anh, nhân lúc anh không có mặt mà tìm người khác thì sao?"
Sắc mặt Từ Sính cứng đờ, hắn cúi đầu hờ hững nói: "Vậy thì em cũng đừng hòng rời khỏi giường."
Eo vẫn còn đau, tôi tức đến mức lại cắn hắn một miếng.
"Nhưng tên chó Thẩm Lục Minh này đã cảnh giác rồi, những thủ đoạn sau đó đều xử lý rất sạch sẽ."
Từ Sính cười lạnh, nhưng lông mày bất giác nhíu lại, chỉ dựa vào những bằng chứng hắn đã đưa cho ông nội trước đó vẫn chưa đủ để hoàn toàn diệt trừ Thẩm Lục Minh.
Và trong dự án lớn mà ông nội giao cho Thẩm Lục Minh sau này cũng có một cái bẫy, nhưng Thẩm Lục Minh quá cẩn trọng, không dễ mà sập bẫy.
"Thực ra còn một cách khác."
Tôi nghĩ một lát, thành thật nói với Từ Sính.
Hầu như không ai biết được sự si mê biến thái của Thẩm Lục Minh đối với tôi.
Người duy nhất biết điều đó chính là An Vân Vân, kẻ từ đầu đến cuối đã cấu kết với hắn.
Từ Sính rõ ràng cũng không biết, thế nên sau khi nghe xong, người này mặt mày căng thẳng, cả người toát ra sát khí đáng sợ.
"Em không cần phải làm bẩn tay mình vì loại cặn bã đó."
Tôi vội vàng ngăn Từ Sính lại, rồi hôn hắn, thề rằng: "Chuyện kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu!"
Từ Sính "ừ" một tiếng, không biết có nghe lọt tai không.