Tim tôi lạnh đi.
Thẩm Lục Minh bên kia còn muốn nói gì đó, nhưng bị tôi vội vàng cắt ngang.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi không cần anh giúp tôi giải quyết gì cả.
Tôi…"
Tôi nhìn ánh mắt nửa cười nửa không của Từ Sính, cắn răng: "Tôi thích Từ Sính rồi! Đời này ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không gả cho ai khác đâu. Tôi sẽ không ly hôn, tôi chỉ có mất chồng!"
Không hiểu sao, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy lòng mình như trút được gánh nặng lớn.
Điện thoại của Thẩm Lục Minh bị tôi tắt ngang .
Và đáp lại tôi là chiếc áo phông mà Từ Sính ném tới.
"Được rồi."
Giọng hắn khàn khàn, tôi không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn: "Đi tắm trước đi."
Tôi bị đẩy vào phòng vệ sinh.
Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp vẫn còn vương vấn mùi sữa tắm chưa tan.
Chắc hẳn Từ Sính vừa tắm xong.
Thế là tôi, người vốn đang đau đầu lo làm sao để Từ Sính tin mình, bỗng chốc bị hơi nóng xông cho đầu óc mơ hồ.
Những ký ức có phần quá mức mập mờ chợt ùa về.
Kiếp trước sau khi bị An Vân Vân và Thẩm Lục Minh hại chết, tôi không biến mất ngay lập tức.
Anan
Nhưng không hiểu vì sao, tôi chỉ có thể đi theo Từ Sính.
Thế là tôi thấy hắn trả thù cho tôi.
Lại thấy hắn trong phòng tắm của tôi, tựa vào tường, khẽ gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Giọng khàn đặc, vẻ mặt kiềm chế.
Rất lâu sau, dòng nước cuốn trôi đi tất cả.
Giờ đây, tất cả những điều đó lại được tôi nhớ lại.
Rõ ràng đến từng chi tiết.
Toàn thân tôi cứng đờ, bỗng chốc cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, lại không kìm được khẽ mắng Từ Sính vài câu.
Ban đầu muốn tắm để bình tĩnh lại, nhưng mà…
"Từ Sính!"
"Làm gì?"
Giọng nói lười nhác của người đàn ông lập tức vang lên.
Không xa.
Căn phòng trọ này vốn dĩ cũng không lớn.
Tôi ngập ngừng, cuối cùng khẽ nói: "Vòi sen hỏng rồi…"
Yên lặng một thoáng.
Tay nắm cửa xoay nhẹ, rồi đột nhiên dừng lại.
"Thẩm Miên."
Từ Sính nói với giọng bình tĩnh: "Sức tự chủ của tôi không mạnh đến thế đâu. Đặc biệt là sau khi cô nói những lời đó, tôi có thể ngầm hiểu là cô đã đồng ý rồi."
Bộ não đang mơ hồ của tôi chậm rãi xoay chuyển.
Tôi chợt nhận ra rằng, trước đó, khi tôi kháng cự sự tiếp cận của Từ Sính, tôi đã từng cảnh cáo hắn rằng chỉ khi được tôi đồng ý hắn mới có thể chạm vào tôi.
Lúc đó Từ Sính đang cần tiền để chi trả viện phí cho mẹ hắn, nên đã đồng ý.
Vì vậy, ngoài ngày cưới ra, sau đó Từ Sính chưa từng chạm vào tôi nữa.
Hắn nói xong liền dừng động tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dường như đang kiên nhẫn chờ đợi phản hồi của tôi.
Cảm giác quần áo ướt sũng dính vào người thật khó chịu.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng nhỏ mà tôi đặc biệt thay để đi chơi hôm nay đã bị ướt sũng trở nên bán trong suốt, có chút do dự.
Người này sức lực rất lớn lại rất hung.
Lần đó rất đau.
Mà tôi lại rất sợ đau.
Có lẽ tôi im lặng hơi lâu, Từ Sính dứt khoát buông tay nắm cửa.
Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao.
Bàn tay đỡ ở sau đầu tôi càng mang theo hơi nóng bỏng rát.
Chỉ có những viên gạch men lạnh lẽo khiến tôi theo bản năng run rẩy.
Thế là một tiếng thở dài nhẹ không thể nghe thấy thoát ra.
Giọng Từ Sính khàn khàn: "Đúng là yếu ớt."
Giây tiếp theo, tôi hoàn toàn dựa vào lòng hắn.
Vòi sen vốn đã hỏng lại được mở ra, nước ấm dần chảy xuống.
Tôi nghe Từ Sính bật cười khe khẽ, biết hắn nhất định đã hiểu lầm tôi trước đó đang tìm cớ.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể bám chặt lấy vai hắn.
"Từ Sính!"
Tôi khẽ thốt lên kinh ngạc, cảm giác mất trọng lực khiến tôi ôm chặt lấy đầu hắn.
Từ Sính lười biếng nhắc nhở: "Căn phòng này cách âm không tốt lắm đâu."
Thế là tôi sợ hãi đến mức ngậm miệng lại, rồi theo bản năng ôm chặt lấy Từ Sính.
"Cũng được, không ốm, còn khỏe lắm."
Từ Sính cười cười: "Ôm chặt hơn nữa đi."
Tôi không hiểu ý của câu nói này của Từ Sính.
Cho đến khi hắn một tay đỡ lấy tôi, tay còn lại siết chặt sau gáy tôi đột nhiên ấn xuống.
Sóng nhiệt lập tức tràn ngập đại não, tôi giống như một con thuyền nhỏ bị sóng biển cuốn đi trên đại dương bao la.
Không có bất kỳ cơ hội nào để thoát ra.
Vẫn như trước đây.
Vừa nhanh vừa mạnh.
Hơi thở nóng bỏng thiêu đốt khiến đầu óc tôi choáng váng, vô thức giật tóc Từ Sính.
Nhưng lại kích thích hắn càng dùng sức hơn.
Không... không đúng, hình như thật sự có chút choáng váng rồi.
Tôi muốn đẩy Từ Sính ra, nhưng tay chân lại mềm nhũn.
Cuối cùng tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy người này khẽ chửi thề một tiếng:
"Chết tiệt, thật sự bị hôn đến ngất xỉu rồi sao?"
Nói bậy!
Rõ ràng là trong phòng tắm quá nóng!
Tôi muốn phản bác, nhưng lại ngất đi.
…
Bị sốt rồi.