Hôn Lễ Triệu Đô

Chương 9



Tôi không muốn vì mình mà khiến anh ta gặp rắc rối, nên ra hiệu bỏ qua chuyện này.

 

Cuối cùng, đám người đó cũng rời đi.

 

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì gặp một bóng dáng quen thuộc.

 

Thẩm Du thản nhiên bước đến, mỉm cười:

 

"Uống một ly không?"

 

17

 

Tôi và Thẩm Du ngồi xuống trong sảnh chờ VIP của khách sạn.

 

Sau một khoảng im lặng, cả hai đồng thời mở miệng:

 

"Xin lỗi."

 

"Cảm ơn."

 

Rồi cùng bật cười.

 

Thẩm Du cười nói:

 

"Tôi cảm ơn cô vì đã tổ chức một hôn lễ tuyệt vời cho tôi."

 

Tôi cũng thành thật:

 

"Tôi xin lỗi vì đã không nói với cô ngay từ đầu về chuyện giữa tôi và Lục Trần."

 

Thẩm Du không mấy bận tâm:

 

"Cô sợ không nhận được tiền thanh toán chứ gì, tôi hiểu mà.

 

"Con người ai cũng chạy theo lợi ích, tôi và cô cũng không ngoại lệ."

 

Tôi không nhịn được hỏi:

 

"Nghe nói cô đã đệ đơn ly hôn?"

 

Thẩm Du gật đầu:

 

"Lợi ích tôi cần đã đạt được rồi."

 

Cô ấy kể cho tôi một câu chuyện rất dài.

 

Trước đây, cô ấy có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, một người đàn ông vô cùng ưu tú.

 

Anh ta quá xuất sắc, đến mức nhiều lần Thẩm Du tự hỏi:

 

"Một người tốt như vậy, tại sao từ nhỏ đến lớn lại luôn nghe theo tôi vô điều kiện?"

 

Anh ấy đã bảo vệ cô suốt hai mươi năm, để cô sống vô tư vô lo như một cô gái chưa từng trải qua khó khăn nào.

 

Nhưng trước khi hai người kịp bước vào hôn nhân, vị hôn phu đó đã gặp tai nạn xe hơi và rơi vào tình trạng thực vật.

 

Thẩm Du nhấp một ngụm rượu, giọng điềm nhiên:

 

"Cô biết nhà họ Khổng chứ?"

 

Tôi gật đầu.

 

Nhà họ Khổng từng là một tập đoàn gia tộc quyền lực bậc nhất.

 

Nhưng gần đây, họ bị phanh phui hàng loạt bê bối tài chính, gây chấn động dư luận.

 

Hiện tại, công ty đang trong quá trình phá sản, thanh lý tài sản.

 

Những người cầm quyền lần lượt bị kết án.

 

Thẩm Du cười nhạt:

 

"Tôi làm đấy."

 

Hóa ra, mục đích của cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Lục Trần ngay từ đầu chỉ là để lợi dụng thế lực nhà họ Lục, nhằm lật đổ nhà họ Khổng.

 

Bởi vì tai nạn của vị hôn phu năm đó, thực ra là do nhà họ Khổng giật dây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế là, cô gái từng vô tư, không biết đến khó khăn, đã tự đẩy mình vào thương trường tàn khốc, buộc bản thân phải trở nên mạnh mẽ và không khoan nhượng.

 

Bây giờ, mục tiêu đã hoàn thành.

 

Cô ấy muốn quay về bên anh ấy.

 

Thẩm Du ngước mắt nhìn tôi:

 

"Tôi và Lục Trần chưa từng có chuyện gì.

 

"Nếu cô vẫn còn thích anh ta…"

 

Tôi nhướng mày, dứt khoát cắt ngang:

 

"Không hề."

 

Thẩm Du mỉm cười, nâng ly về phía tôi:

 

"Tôi cũng đoán vậy."

 

18

 

Trước khi rời đi, tôi hỏi:

 

"Hôn phu của cô đã tỉnh lại chưa?"

 

Thẩm Du giơ điện thoại lên, mỉm cười:

 

"Tôi chưa từng tắt máy hay để chế độ im lặng.

 

"Vì tôi sợ bỏ lỡ cuộc gọi lúc anh ấy tỉnh lại."

 

Tôi nâng ly từ xa, gửi lời chúc:

 

"Anh ấy sẽ tỉnh thôi."

 

Thẩm Du quay người rời đi.

 

Bộ váy trắng nhẹ nhàng tung bay, đầu ngẩng cao, tựa như một đóa loa kèn kiêu hãnh đang nở rộ.

 

Tôi chợt nhớ đến ý nghĩa của hoa loa kèn trắng.

 

"Tình yêu bất diệt."

 

Cuộc ly hôn của Thẩm Du và Lục Trần gây chấn động khắp nơi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nhưng người hưởng lợi lớn nhất lại là tôi.

 

Hôn lễ hoành tráng năm đó được dân mạng đào lại, mọi người sững sờ trước sự đối lập:

 

"Một đám cưới thế kỷ, nhưng hôn nhân lại kéo dài chưa tới 3 năm."

 

Từ đó, rất nhiều khách hàng tìm đến tôi để đặt dịch vụ tổ chức hôn lễ.

 

Tôi bận tối mắt tối mũi, lịch làm việc gần như kín mít.

 

Cố Nam Nam vừa hạnh phúc, vừa đau đầu, suốt ngày lầm bầm:

 

"Tiền kiếm mãi không hết, thật sự không kiếm hết nổi!"

 

19

 

Khi tôi đang bận tối mắt tối mũi, Lục Trần dường như bị Giang Viêm Tây kích thích, bắt đầu tích cực theo đuổi tôi một cách lộ liễu.

 

Nhà họ Lục dù không còn giàu nứt đố đổ vách như trước, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.

 

Lục Trần tặng hoa, tặng túi, tặng xe.

 

Mỗi ngày, anh ta đều chờ sẵn dưới công ty của tôi.

 

Không ít người đặt cược, đoán xem hôm nay Lục Trần sẽ tặng gì tiếp theo.

 

Còn tôi, chỉ cảm thấy…

 

Cực kỳ phiền phức.

 

Cuối cùng, vào một buổi chiều, tôi không chịu nổi nữa, bước xuống gặp anh ta.