Gia cảnh nhà ta sa sút, bị người đời khinh khi, đúng lúc đó, vị hôn phu đã thi đỗ Trạng nguyên mang hôn thư đến cửa cầu hôn ta.
Mẫu thân gắng gượng vực dậy tinh thần từ nỗi đau mất phụ thân, nắm tay ta mà nói: “Phụ thân con hiếm khi nhìn lầm người.”
Sau khi thành thân, bà bà hiền hòa, phu quân kính trọng, tiểu cô tử (em gái của chồng) cũng đối xử với ta rất tốt.
Ngay cả khi sau khi thành thân ba năm chưa có thai, ta cũng chưa từng bị trách móc nửa lời.
Mọi người đều nói ta đã qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai.
Vậy nên, khi tình cờ phát hiện tiểu cô tử tư thông với người khác, ta vô cùng lo lắng, chỉ sợ nàng ta bị kẻ xấu lừa gạt.
Ta chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.
Hoàn toàn không nhận ra biểu cảm biến ảo khó lường của phu quân khi nghe xong chuyện ấy.
1
Ta phát hiện bí mật của tiểu cô tử hoàn toàn là một sự tình cờ.
Mấy ngày nay ta bị mắc phong hàn, ban đêm ngủ không yên giấc, cứ liên tục tỉnh dậy.
Ta ho khan dữ dội, thấy ánh trăng bên ngoài rất đẹp, bèn khoác tạm áo ngoài rồi ra sân hóng gió.
Nhưng lúc ấy, ta lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng của tiểu cô tử, Triệu Vô Nguyệt.
Giọng Triệu Vô Nguyệt nghe sắc bén hơn bình thường, mỗi tiếng phát ra đều kéo rất dài.
Ta lắng nghe một lúc mới đột nhiên hiểu ra, đây là đang làm chuyện khuê phòng!
Ta và Tiêu Kình đã thành hôn ba năm, cũng chưa từng mãnh liệt đến như vậy.
Sự xấu hổ và lúng túng bao trùm lấy ta, khiến ta không thể ngay lập tức quay người trở về phòng.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Triệu Vô Nguyệt nũng nịu: “Đáng ghét... mệt c.h.ế.t ta mất thôi!”
Nam nhân kia thở dài đầy thỏa mãn: “Ừ.”
Theo lời bà bà kể, Triệu Vô Nguyệt vốn là con gái bên ngoại của bà ta, cũng chính là biểu muội họ hàng xa của Tiêu Kình.
Chỉ là từ nhỏ nàng ta đã mệnh khổ, phụ mẫu mất sớm, bị trưởng bối trong nhà ức hiếp.
Bà bà ta không đành lòng, liền đón nàng ta về nuôi dưỡng trong nhà.
Trong ấn tượng của ta, tiểu cô tử luôn có bộ dạng ngại ngùng, nhút nhát.
Lúc chưa quen thân, nàng ta luôn trốn sau lưng Tiêu Kình, rụt rè quan sát ta.
Vậy mà khi không có ai, nàng ta lại có bộ dạng như thế sao?
2
“Tẩu tẩu, sao người cứ nhìn ta mãi thế?”
Triệu Vô Nguyệt đặt bát đũa xuống, khóe môi nhếch lên hỏi ta.
Chuyện tối ngày hôm qua khiến ta chột dạ, vội vàng xua tay, bịa ra một lý do lấp liếm:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Từ khi sang thu đến giờ, hình như muội ăn uống không ngon miệng, ta thấy muội gầy đi nhiều...”
Triệu Vô Nguyệt thở dài: “Đúng vậy, bây giờ đã tháng mười rồi, huynh trưởng vẫn chưa về. Ta nhớ huynh trưởng, nên ăn uống chẳng thấy ngon.”
Tiêu Kình phụng chỉ đi xuống Giang Nam, hộ tống số lựu vàng mà phú hộ giàu nhất Giang Nam tiến cống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đáng lẽ bây giờ hắn phải về rồi nhưng mấy hôm trước có thư của hắn gửi về, nói rằng trên đường có chuyện, có lẽ sẽ chậm trễ vài ngày.
Ta nói với Triệu Vô Nguyệt, nàng ta cúi đầu xuống, lấy khăn tay che mặt:
“À thì ra huynh trưởng vẫn luôn thư từ qua lại với tẩu tẩu.”
Ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa về câu nói ấy, Triệu Vô Nguyệt đã nói tiếp một câu.
“Tình cảm của tẩu tẩu và huynh trưởng thật tốt, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ.”
Những ngày sau đó, âm thanh phát ra từ phòng Triệu Vô Nguyệt càng lúc càng lớn, thậm chí có hôm còn ầm ĩ kéo dài suốt đêm!
Trong lời nói của Triệu Vô Nguyệt tràn đầy tình ý dành cho nam nhân kia.
Ta thậm chí còn nghe thấy nàng ta nói dù có bị bị trói bằng xích sắt, từ nay biến mất khỏi thế gian này, nàng ta vẫn muốn vui vẻ cùng nam nhân kia.
Cuối cùng ta cũng nhẫn nhịn được đến ngày Tiêu Kình trở về.
Sau khi cùng hắn bái kiến bà bà, ta kéo hắn về phòng.
Vừa định đóng cửa, Tiêu Kình đã lên tiếng: “Nương tử làm gì vậy?”
Dù sao cũng là chuyện khó nói, ta phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới chậm rãi kể lại chuyện của Triệu Vô Nguyệt.
Người ta thường nói huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như nương, tình cảm giữa ta và Tiêu Kình từ trước đến nay vẫn luôn hòa hợp, gặp chuyện thế này, đương nhiên phải để hắn quyết định.
Tiêu Kình im lặng hồi lâu.
Ta chỉ nghĩ hắn quá bất ngờ, liền đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn:
“Phu quân, chàng nói xem phải làm thế nào đây?”
Tiêu Kình thản nhiên đáp: “Triều ta vốn cởi mở, nàng ấy thích thì cứ thích thôi. Chỉ là không nên quấy rầy nàng, ta sẽ nhắc nhở nàng ấy sau.”
Ta không ngờ hắn lại phản ứng như vậy.
Nam nhân kia không rõ thân phận, lỡ như là người xấu thì phải làm sao?
Tiêu Kình bật cười, ôm lấy ta: “Nương tử, xa nàng bao ngày, ta thật sự là tương tư đến hao gầy, nhớ nhung không nguôi.”
Hắn kéo tay ta đặt lên chỗ đó của mình.
Ta giật mình rụt tay lại, mặt đỏ bừng: “Giữa ban ngày ban mặt...”
Tiêu Kình chớp mắt, trên mặt đầy vẻ vô tội: “Chẳng lẽ nương tử không nhớ ta sao? Ta thật sự rất đau lòng.”
Ta không biết tại sao câu chuyện lại từ chỗ Triệu Vô Nguyệt chuyển tới chỗ này, cuối cùng mơ màng bị hắn kéo xuống giường.
Tiêu Kình đè lên người ta, ta vừa nhắm mắt lại thì cửa phòng bị đẩy mạnh “rầm” một tiếng.
Là Triệu Vô Nguyệt.
3
Tiêu Kình mặt đen như đáy nồi, kéo chăn mền che lên người ta:
“Làm càn! Đây là phòng của ta, muội muốn vào là vào sao?”
Có lẽ vì hắn mắng nhiếc quá hung dữ, Triệu Vô Nguyệt bĩu môi, nước mắt lập tức trào ra.
Nàng ta liếc Tiêu Kình một cái rồi quay đầu chạy mất.