Hôn Nhân Gấm Hoa, Lòng Người Sâu Thẳm

Chương 4



Ta chưa từng nghĩ rằng, một tiểu cô tử lúc nào cũng nhã nhặn hòa thuận với ta, trong lòng lại suy nghĩ về ta như vậy.

 

“Ngươi câm miệng!” Tiêu Kình quát mắng.

 

Thấy Triệu Vô Nguyệt còn định cãi lại, hắn giơ tay tát nàng ta một bạt tai.

 

Ta cong môi cười lạnh: “Những lời nàng ta nói là thật sao?”

 

Tiêu Kình hoảng loạn bước tới nhưng hắn lại gần chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn.

 

Ta từng bước lùi lại, đến khi chạm đến ngưỡng cửa, Tiêu Kình cũng dừng lại, trong mắt ngấn lệ:

 

“Nương tử, trời đêm lạnh lắm, nàng mặc mỏng manh thế này, vào trong đi có được không, chúng ta từ từ nói chuyện.”

 

Hắn quan tâm ta? Hắn còn có mặt mũi để quan tâm ta?

 

Ta giơ tay che mặt, cố ngăn lại những giọt nước mắt đang rơi xuống: “Không có gì để nói nữa, Tiêu Kình, chúng ta hòa ly đi.”

 

“Ta không muốn!” Tiêu Kình vội vàng hét lên: “Nương tử, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy! Trong lòng ta chỉ có một mình nương tử! Ta thật sự ngưỡng mộ nương tử, mới đồng ý hôn sự này!”

 

“Vậy tại sao chàng còn dây dưa với nữ nhân khác?” Cuối cùng ta cũng hét lên.

 

Hắn đã có bảy năm trời để cắt đứt mối quan hệ đó.

 

Nhưng hắn không làm.

 

Ngay cả khi hắn từ Giang Nam trở về, hắn vẫn còn quấn quýt triền miên với Triệu Vô Nguyệt.

 

Ròng rã bốn ngày.

 

Ta tin vào thư mà hắn gửi, lo lắng không biết hắn đã gặp phải chuyện phiền phức gì không.

 

Ta còn an ủi Triệu Vô Nguyệt rằng hắn chỉ đi chơi vài ngày, bảo nàng ta đừng quá lo lắng.

 

Nhưng thực tế thì sao?

 

Hai người bọn họ lại vụng trộm hoan ái trong phòng!

 

Lúc ta nói ra chuyện này trước mặt Tiêu Kình, hắn đang suy nghĩ gì?

 

“Chàng vui mừng vì ta tin tưởng chàng, hay đang cười nhạo ta ngu muội?”

 

“Trong lòng chàng sợ hãi, hay là dương dương đắc ý?”

 

“Đừng nói nữa! Nương tử, nàng đừng nói nữa!” Tiêu Kình đau khổ ôm lấy ngực.

 

“Ta chưa từng nghĩ như vậy, ta vốn không hề thích Triệu Vô Nguyệt...”

 

“Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có một mình nàng!”

 

“Lúc trẻ ta đã làm sai, nương tử, ta thực sự biết lỗi rồi, ta và Triệu Vô Nguyệt sẽ hoàn toàn chấm dứt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

 

“Huynh trưởng... chàng đừng đối xử với ta như vậy...”

 

“Ngươi câm miệng!”

 

Bọn họ còn tiếp tục nói gì đó nhưng ta không còn nghe rõ nữa.

 

Tai ta ù đi.

 

Tách... tách...

 

Trên mặt có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, ta giơ tay lau đi, đầu ngón tay dính đầy màu đỏ tươi.

 

Trời đất quay cuồng, ta ngất lịm.

 

7

 

Khi ta tỉnh lại, nhìn thấy bà bà đang ngồi canh chừng bên cạnh giường ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong phòng đã thêm than sưởi, bà bà chỉ mặc một lớp áo mỏng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

 

Còn ta, dù đã đắp hai lớp chăn mền vẫn thấy lạnh buốt.

 

Điều này không bình thường, ta cố đè nén giọng xuống hỏi: “Ta bị sao vậy?”

 

Bà bà đỡ ta dậy, rót cho ta một chén nước: “Đã mời đại phu xem qua, nói là vì tức giận công tâm, tà khí nhập thể.”

 

Nghe câu này, bà ta hẳn đã biết chuyện gì xảy ra.

 

Ta hỏi: “Tiêu Kình đâu?”

 

Bà bà có vẻ lúng túng: “Hắn biết rõ tính con, nếu con tỉnh dậy nhìn thấy hắn, nhất định sẽ bắt hắn viết thư hòa ly... Nên hắn...”

 

Ta ho khẽ hai tiếng: “Cho dù có gặp hay không, ta vẫn phải hòa ly. Hắn có thể kéo dài được một ngày, chẳng lẽ định kéo dài cả đời sao?”

 

Bà bà thở dài, sau đó lại nói: “Đứa trẻ Triệu Vô Nguyệt này, chúng ta biết rõ gốc gác, chẳng phải tốt hơn nhiều so với những kẻ ngoài kia sao?”

 

“Ta vẫn luôn muốn làm chủ, cho nàng ấy một danh phận nhưng Tiêu Kình lại vì nghĩ đến cảm giác của con mà nhất quyết không chịu.”

 

“Hắn là yêu con đấy. So với đám nam nhân tam thê tứ thiếp ngoài kia, bên cạnh Tiêu Kình chỉ có một mình Triệu Vô Nguyệt, chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao?”

 

Ta quả thực không thể tin nổi những lời này.

 

Bà bà tiếp tục nói: “Lúc trước, ta là muốn để Tiêu Kình cưới Vô Nguyệt nhưng hắn cứ khăng khăng có chấp, không phải con thì không cưới.”

 

“Ta có lỗi với đứa trẻ ấy, nếu không phải ta đưa nàng ấy về đây, nàng ấy đâu phải chậm trễ tuổi xuân như vậy!”

 

Bà bà than khóc vài tiếng, thấy ta chẳng có chút biểu cảm nào thì khựng lại, sau đó mềm giọng khuyên nhủ:

 

“Con vốn là đứa hiểu chuyện, vẫn luôn hòa hợp với Vô Nguyệt mà. Nhân dịp này, chi bằng để nàng ấy vào cửa, cũng chẳng sao cả.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Nói xong chưa?” Ta lạnh lùng hỏi.

 

Bà bà gật đầu.

 

Ta cười khẩy, chỉ tay ra cửa quát: “Cút.”

 

Bà bà giận dữ: "Con... đứa trẻ này... ta... ta dù gì cũng là mẫu thân của con, con lại nói chuyện với ta như vậy?”

 

Ta nhổ một ngụm nước bọt: “Mẫu thân của ta là cáo mệnh phu nhân được Hoàng thượng ban chỉ sắc phong, còn bà là cái thá gì?”

 

“Tiêu Hình trước kia chỉ là một tiểu tử vô danh, nếu không nhờ phụ thân ta tận tâm dạy dỗ, dẫn dắt hắn kết giao với danh sĩ, hắn có thể có được ngày hôm nay sao?”

 

“Con đường quan lộ của hắn là phụ thân ta trải sẵn! Ngôi nhà mà hôm nay bà ở là từ hồi môn của ta dựng nên!”

 

Bà bà tức đến nỗi thở hổn hển, chỉ vào người ta ta lắp bắp “Ngươi... ngươi...” hồi lâu nhưng không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.

 

“Mắng hay lắm!”

 

Trường Lạc dẫn theo người đạp cửa xông vào.

 

Bà bà vừa nhìn thấy Trường Lạc đã bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, hoàn toàn chẳng còn giữ nổi dáng vẻ hung hăng vừa rồi.

 

“Công... Công chúa sao lại... tới đây?”

 

Tiểu Đào, nha hoàn thân cận của ta, bước ra từ sau lưng Trường Lạc, cúi người hành lễ với ta:

 

“Tiểu thư, phủ Công chúa đã mời Ngự y, chỉ chờ người qua đó.”

 

Sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Tiểu Đào, ta đã đoán được nàng ấy đi tìm Trường Lạc.

 

Ta nói chuyện với bà bà chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian chờ nàng ấy quay lại.

 

Tiêu Kình nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy đến, hung hăng đẩy Tiểu Đào ra, chắn trước mặt ta:

 

“Thôi Đồng Tuyết là thê tử của ta ! Các người không được mang nàng ấy đi!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com