Hôn Nhân Gấm Hoa, Lòng Người Sâu Thẳm

Chương 6



Tiêu mẫu tuổi cao, Tiêu gia nghèo khó, ta đã dốc hết sính lễ và hồi môn vào đó, bà lão thích lễ Phật, ta liền đến chùa Minh Thanh đi một bước một dập đầu, thỉnh về một bức tượng Phật.

 

Ngay cả Triệu Vô Nguyệt, ta cũng yêu thương nàng ta như muội muội ruột, sợ nàng ta đa sầu đa cảm, ta có thứ gì cũng sẽ chia cho nàng ta một phần.

 

Khi Triệu Vô Nguyệt đến tuổi thành hôn, ta dày công chọn lựa cẩn thận thiếu niên lang tốt trong kinh thành cho nàng ta, chỉ hy vọng nàng ta gả đi có thể sống những ngày tháng tốt đẹp!

 

Nàng ta nói không muốn thành thân, nói muốn phụng dưỡng Tiêu mẫu, ta cũng chưa từng ép buộc, ngược lại còn sợ nàng ta chịu ấm ức, năm lần bảy lượt nói tốt giúp nàng ta trước mặt Tiêu mẫu.

 

Ta thực lòng xem bọn họ như người nhà.

 

Tiêu Kình: “Nương tử, sao nàng lại hỏi những lời này? Nàng đương nhiên đối với ta rất tốt...”

 

Nhưng ta nhận lại được gì?

 

Tiêu Kình và Triệu Vô Nguyệt cùng nhau phản bội, Tiêu mẫu thiên vị không chút nể nang và một lần hạ độc g.i.ế.c người.

 

Tiêu Kình mở to hai mắt nhìn: “Sao ta có thể hạ độc nàng được chứ? Nương tử, nàng trúng độc sao?”

 

“Ta... Ta đi mời đại phu...”

 

Ta không còn bận tâm hắn có biết chuyện hay không: “Không phải ngươi, vậy là Tiêu thị? Hoặc là Triệu Vô Nguyệt!”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Ta không muốn nghe ngươi giãi bày.” Ánh mắt ta rời khỏi Tiêu Kình, nhìn thẳng vào hai nữ nhân phía sau lưng hắn: “Ta chỉ đến lấy thuốc giải.”

 

trên gương mặt Triệu Vô Nguyệt chợt lóe lên vẻ hoảng loạn khiến ta xác định nàng ta chính là kẻ hạ độc.

 

Dương Nho Quân cũng nhạy bén phát hiện ra.

 

Ngay sau đó, nàng ta bị kéo đến trước mặt ta, quỳ rạp xuống.

 

“Thuốc giải!”

 

Trường thương của vị tướng quân tuấn tú đặt ngang cổ Triệu Vô Nguyệt, dọa nàng ta run rẩy không ngừng.

 

9

 

Triệu Vô Nguyệt ban đầu còn cứng miệng không chịu thừa nhận nhưng không ngờ Dương Nho Quân vung thương, trực tiếp c.h.é.m đứt gân tay của nàng ta.

 

Triệu Vô Nguyệt đau đến thét lên thảm thiết.

 

Tiêu mẫu muốn lao tới che chở nhưng bị một ánh mắt của Dương Nho Quân dọa cho sợ hãi lùi lại.

 

Triệu Vô Nguyệt run rẩy: “Là ta! Là ta làm! Nhưng... ta không có thuốc giải... hu hu, ta thực sự không có!”

 

Mẫu thân của Triệu Vô Nguyệt là một vũ nữ Hồ tộc, thuốc độc này là thứ mẫu thân để lại cho nàng ta trước khi qua đời.

 

Bà ta nói nếu sau này nàng ta gặp phải kẻ phụ bạc, hãy dùng thứ thuốc này để kết liễu hắn.

 

Loại độc này kín đáo, trước khi phát tác không ai có thể nhận ra, đợi đến khi người trúng độc chết, nàng ta sẽ có thể tự do một lần nữa.

 

Chỉ là không ngờ, thuốc này lại được dùng lên người ta.

 

“Mẫu thân ta từng nói... đây là thứ bà tình cờ mua được từ một đoàn thương nhân Tây Vực, cũng không phải loại độc dược hiếm gặp.”

 

Không hiếm gặp nhưng ta chỉ còn lại một tháng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Làm sao để tìm được thuốc giải đây?

 

Ta nhắm mắt, rồi lại mở ra, đã có thể giấu đi sự run rẩy trong giọng nói:

 

“Theo luật pháp triều ta, kẻ đầu độc người khác, đáng bị ban thưởng rượu độc.”

 

Cuối cùng, Tiêu mẫu cũng lao đến: “Không được! Đồng Tuyết, không phải con vẫn còn sống khỏe mạnh sao? Nguyệt Nhi cũng đã khai nhận rồi, sao không thể tha cho nàng ấy một lần?”

 

Ta còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Kình đã loạng choạng lao tới trước mặt Triệu Vô Nguyệt, rút con d.a.o găm từ bên hông ta, chĩa thẳng vào nàng ta:

 

“Sao ngươi dám làm tổn thương nàng ấy?”

 

Hắn trông có vẻ còn đau khổ hơn cả ta.

 

Bộ dạng như thể hắn mới là người không còn sống được bao lâu nữa.

 

Triệu Vô Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt nhìn nhưng không hề biện minh một lời nào.

 

Ngược lại, Tiêu mẫu không ngừng đập lên người Tiêu Kình: “Con trai, con làm gì vậy? Con khiến Nguyệt Nhi đau lòng lắm đấy!”

 

“Tránh ra!” Hắn mạnh tay đẩy Tiêu mẫu: “Ta đã nói rồi, Thôi Đồng Tuyết là thê tử của ta, tại sao các người lại làm hại nàng ấy?”

 

Hắn giống như đang chất vấn thay ta.

 

Như thể hắn là người yêu ta vô cùng sâu đậm.

 

Ta ngẩn người trong giây lát.

 

Bộ dạng râu ria xồm xoàm, dáng vẻ chật vật lúc này của Tiêu Kình, bất giác chồng lên hình ảnh vị phu quân tâm đầu ý hợp năm xưa trong trí nhớ của ta.

 

Nhưng ngay sau đó, ta lại bật cười, thậm chí còn cười đầy châm chọc: “Đủ rồi, ngươi còn diễn trò gì nữa?”

 

“Nguyên nhân căn bản khiến Triệu Vô Nguyệt hạ độc ta, chẳng phải là vì ngươi sao?”

 

“Tiêu mẫu từ đầu đến cuối luôn ghét bỏ ta, chẳng phải cũng là vì ngươi sao?”

 

“Luôn miệng nói yêu ta nhưng người phản bội, chẳng lẽ không phải là ngươi sao?”

 

Có lẽ vì giọng điệu có chút kích động, sau khi nói xong, ta cảm thấy đầu óc quay cuồng.

 

Dương Nho Quân kịp thời đỡ lấy ta, giọng đầy lo lắng: “Còn chịu đựng nổi không?”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Tiêu Kình hít sâu một hơi: “Nương tử, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở nhà ân sư, ta đã thích nàng rồi.”

 

“Nhưng nàng quá hoàn hảo, thanh cao như vầng trăng trên trời, ta căn bản không dám chạm vào nàng. Tình cảm chất chứa trong lòng, ta chỉ có thể phát tiết hết lên người Triệu Vô Nguyệt.”

 

“Sau khi ân sư qua đời, ta thực sự cảm thấy may mắn, bởi vì cuối cùng ta cũng có thể có đủ tư cách chạm vào nàng.”

 

“Đêm đó, ta thổi sáo cho nàng nghe, trong đầu chỉ nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc sau này của hai chúng ta.”

 

“Ta thực sự yêu nàng.”

 

Tay ta lạnh đến đáng sợ.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com