Ta vùi mặt vào lồng n.g.ự.c Dương Nho Quân, nghe thấy tiếng tim nam nhân đập dồn dập.
“Thôi Đồng Tuyết?”
“Vâng.”
“Thê tử của ta.”
“Vâng.”
“Phu nhân!”
“Vâng.”
“Phu nhân...”
“Rầm!” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Ta cau mày khó chịu nhìn qua, chỉ thấy mẫu thân ta đang trợn mắt há hốc mồm đứng sững trước cửa.
Sau lưng bà ấy, Trường Lạc làm mặt quỷ đầy tinh quái.
Hỏng rồi!
Mẫu thân còn chưa biết gì cả!
Ta vội vàng đẩy Dương Nho Quân một cái, hắn buông tay ra, ta lập tức nhảy xuống giường.
Mẫu thân liếc mắt qua, híp mắt nhìn ta, sau đó cười lấy lòng với Dương Nho Quân nhưng ngay giây sau đã kéo ta đi.
“Con nói trong nhà có việc lớn, gọi ta đến gấp, hóa ra là con hồng hạnh vượt tường?”
Ta oan ức không thể giãi bày, chỉ đành kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi ta kể hết mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, mẫu thân im lặng thật lâu, rồi nắm chặt lấy cánh tay ta, nghẹn ngào:
“Vậy nên, con gọi ta đến là để tham dự tang lễ của con sao?”
“Thằng súc sinh trời đánh kia đâu? Ta phải c.h.é.m c.h.ế.t hắn!”
“Con gái duy nhất của ta, trái tim ta đau quá, con thật sự đã chịu nhiều ấm ức rồi!”
Ta và mẫu thân ôm nhau khóc một trận.
Sau đó, ta lau nước mắt, cười nói: “Mẫu thân, người cũng không đến uổng công đâu, hôn sự của con và Dương Nho Quân còn cần người làm chủ đây!”
Mẫu thân vỗ trán một cái: “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn phải đi tạ ơn hắn!”
14
Ngày cưới của ta và Dương Nho Quân được định vào ngày mười ba tháng sau.
Dương Nho Quân không còn phụ mẫu, tất cả mọi việc đều do mẫu thân của ta lo liệu.
Nhờ dịp này, ta mới nghe được từ miệng mẫu thân về quá khứ của Dương Nho Quân.
Hai tháng trước khi phụ thân chỉ hôn cho ta, Dương Nho Quân đại phá quân địch, khải hoàn hồi triều, có thể nói là người được Thánh thượng sủng ái.
Vì vậy, khi y đến thăm phụ thân, ông ấy thế nào cũng không ngờ được rằng người này lại là đến cầu hôn.
Dương Nho Quân một thân một mình đến cửa, khiến phụ thân không hài lòng, cho rằng y coi thường ta.
Thêm vào đó, phụ thân yêu thích văn nhân phong nhã, mà Dương Nho Quân lại cao lớn uy vũ, đứng đó giống như một thanh trường thương sắc bén, ông ấy không yên tâm giao ta cho một người như vậy.
Theo lời của phụ thân nói: “Lỡ như sau này hai người cãi nhau, Tuyết Nhi ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!”
Thế là vị tướng quân kia bị đuổi thẳng ra khỏi phủ như quét rác, còn bị phụ thân mắng suốt mấy ngày liền.
Mẫu thân không chịu nổi, lên tiếng: "Ta thấy tiểu tử đó cũng rất tốt, là người rất chân thành, rốt cuộc ông không vừa ý ở điểm nào?”
“Hơn nữa, Tuyết nhi cũng đến tuổi thành hôn rồi, ông định giữ con bé đến khi nào?”
Phụ thân trầm ngâm một lúc, sau đó hai mắt sáng lên:
“Học trò của ta, Tiêu Kình, diện mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái nho nhã, chắc chắn là một nơi gửi gắm tốt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa có công danh nhưng ta tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ thi đỗ Trạng nguyên, mà con gái của Thôi Tầm Phong ta, đương nhiên phải làm phu nhân Trạng nguyên!”
Mẫu thân nói đến đây, trong mắt đã ươn ướt: “Phụ thân con đúng là nhìn người chẳng chuẩn chút nào nhưng có một điều ông ấy không nói sai, con đúng là phu nhân Trạng nguyên.”
“Phu nhân Võ Trạng nguyên.” Ta cười đáp.
Ta đột nhiên nhớ lại thuở nhỏ, Dương Nho Quân cũng xếp trước Tiêu Kình.
Rõ ràng luôn là y đến trước.
Vậy mà ta và y lại bỏ lỡ quá nhiều.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Dương Nho Quân rạng rỡ, gọi đến tất cả những người mà y có thể gọi.
Y hận không thể khắc lên mặt tuyên bố ta là thê tử của y.
Chỉ là ta không ngờ, Tiêu Kình lại không mời mà đến.
Hắn trà trộn vào đám hạ nhân, cố tình thay đổi trang phục, lại còn gầy đi rất nhiều, khiến ta nhất thời không nhận ra.
Con d.a.o găm của hắn kề vào eo ta, có chút điên cuồng nói:
“Nàng muốn thành hôn sao? Ngươi là thê tử của ta... Dựa vào đâu mà nàng dám gả đi?”
“Nàng muốn gả cho Dương Nho Quân, nàng phản bội ta! A! Tại sao?”
Ta hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại: “Vậy thì sao? Ngươi muốn g.i.ế.c ta sao? Hôm nay có nhiều người như vậy, nếu ngươi g.i.ế.c ta, chắc chắn ngươi sẽ chết.”
Tiêu Kình khóc thút thít hai tiếng: “Ta yêu nàng, ta sao có thể nỡ làm nàng bị thương? Nàng dẫn ta đi gặp Dương Nho Quân, ta muốn g.i.ế.c hắn!”
Không biết tự lượng sức mình.
Ta thầm cười lạnh trong lòng nhưng vẫn tức giận vì hôn lễ bị hắn phá rối.
Dương Nho Quân dường như nhận ra sự khác thường bên này, liền sải bước đến gần: “Phu nhân, có phải nàng mệt...”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Kình đã lao ra, ta vội vàng vén khăn tân nương hét lên: “Cẩn thận!”
Tiêu Kình đã phát điên, hắn giơ cao con d.a.o găm trong tay đ.â.m xuống, trong mắt ngoài Dương Nho Quân ra chẳng còn ai khác.
Các quan khách hoảng loạn lùi lại, chỉ có Dương Nho Quân vẫn đứng vững như tùng bách.
Y nhìn Tiêu Kình chằm chằm, đến khi con d.a.o găm sắp chạm vào người y, đột nhiên y vung tay lên!
Trên cánh tay Dương Nho Quân bị rạch ra một được nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Kình đã bị chế phục!
“Đánh trọng thương mệnh quan triều đình, quấy nhiễu thánh giá của Trưởng Công chúa, người đâu! Áp giải hắn đến Đại Lý Tự nghiêm thẩm!”
Trường Lạc lúc này mới lấy lại tinh thần, đột nhiên nghe thấy mình cũng có phần, bèn hắng giọng một cái nói:
“Chuyện hôm nay, bổn cung sẽ bẩm báo trung thực lên Hoàng thượng. Ngay dưới chân thiên tử mà lại có kẻ gian ác như vậy, nhất định phải nghiêm trị!”
Tiêu Kình vẫn gào thét tên ta, bị gia đinh nhét giẻ vào miệng.
Dương Nho Quân bước đến, nắm chặt lấy tay ta.
“Không sao rồi.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta nhìn vết thương trên tay hắn, có chút đau lòng. Dù sao có Trường Lạc ở đây, cũng không cần lo chuyện kính rượu nữa, ta dứt khoát kéo người đi.
Vào trong phòng, mặt Dương tướng quân đã đỏ bừng như gấc chín: “Phu nhân... có phải hơi vội quá rồi không?”
Ta sững người một lát mới phản ứng lại, bật cười: “Là muốn băng bó vết thương cho chàng.”
Dương Nho Quân: “Không có gì đáng ngại, không ảnh hưởng đến chuyện động phòng.”
Hiểu rồi, trong đầu người này bây giờ chỉ có chuyện động phòng.
Ta lại nhìn vết thương của y, cái gọi là “trọng thương” cũng chỉ là một vết xước nhẹ, rướm ra chút máu, chậm một chút là tự kết vảy ngay.
Vậy là ta nghe theo ý nghĩ trong lòng, đẩy người xuống.