Hôn Phu Hãm Tài

Chương 6



Tôi mỉm cười nhạt, thản nhiên đáp: "Tôi cũng chẳng ngờ, cái đứa con riêng ngày xưa sống bám vào nhà họ Điền chúng tôi, lại được chúng tôi nâng đỡ cho đứng vững ở nhà họ Lâm rồi. Tôi đã bảo rồi, thành công của Lâm Trạch không thể tách rời khỏi nhà họ Điền mà cô còn không tin. Lâm Trạch có được ngày hôm nay là nhờ cầu xin được mối với nhà họ Điền đấy, chứ không thì lấy cái gì mà đấu đá với mấy anh em trong nhà?"

 

Nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, mẹ Lâm tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố nén giận nói: "Cô nói phải, còn phải cảm ơn cô nữa. Bác đây kính cô một ly."

 

Nói rồi, bà ta đưa ly rượu cho tôi. Tôi liếc nhìn, cười nhạt, không nhận lấy.

 

Tôi khẽ chạm ly của mình vào ly của bà ta, rồi tự mình nhấp một ngụm.

 

"Cháu kính bác gái."

 

Chỉ là không ngờ, tôi vẫn mắc bẫy. Trên đường về nhà, mắt tôi dần mờ đi, trong người nóng ran khó chịu nhưng lại không thể nhấc nổi tay chân.

 

Tôi biết đây là thứ gì, chỉ là không hiểu mình đã trúng kế ở đâu. Tay run rẩy, tôi gọi cho Kiều Duyệt, anh bắt máy rất nhanh nhưng tôi không còn sức để nói.

 

Chỉ mong có thể nhanh chóng về đến nhà.

 

Một tiếng phanh gấp vang lên, kèm theo những cú lạng tránh liên tục, chiếc xe dừng hẳn. Từ ba chiếc xe đối diện bước xuống hơn chục tên đàn ông to cao vạm vỡ, tay lăm lăm gậy sắt, kéo lê trên mặt đất tạo ra những tiếng rít chói tai.

 

Không cần nghĩ cũng biết chúng muốn làm gì.

 

Đến khi tài xế và vệ sĩ bị lôi ra ngoài, từ trên xe mới bước xuống một người phụ nữ quý phái, không ai khác chính là mẹ Lâm.

 

Tôi hiểu rồi, vấn đề không phải ở cái ly, mà là ở ly rượu, đã có người bên trong bị bà ta mua chuộc.

 

Xem ra Kim Thời cũng chẳng đáng tin cậy gì, nghĩ bụng, nếu đêm nay còn sống sót, nhất định phải chế giễu hắn một trận ra trò, rồi đòi thêm chút lợi lộc cho mình.

 

Giọng nói đầy vẻ hả hê của mẹ Lâm vang lên: "Đưa nó về đi, cậu chủ chơi chán rồi thì ban cho bọn bây."

 

Rồi bà ta nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống gần tôi: "Đồ rác rưởi, tao ghét nhất cái bộ dạng giả tạo, khinh khỉnh người khác của nhà mày!"

 

Tôi cười lạnh trong lòng, lúc bà ta suýt bị đánh chết, chính là nhà tôi đã cứu bà ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi bị người ta lôi xềnh xệch vào xe, lưng bị mặt đất gồ ghề cọ xát đau rát, nhưng ngược lại cũng giúp tôi tỉnh táo hơn một chút. Nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn bất động.

 

Không lâu sau, bọn chúng ném tôi lên giường, mẹ Lâm còn rộng lượng sai người hầu tắm rửa cho tôi.

 

Rất nhanh sau đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã.

 

"Mẹ! Con muốn cô ấy thật lòng quay lại, chứ không phải muốn ngủ với cô ấy!"

 

"Đều như nhau cả thôi! Con ngủ với nó rồi có video trong tay, nó dám lấy nhà họ Điền ra đánh cược sao? Chính vì con quá tốt bụng nên nó mới dám leo lên đầu con ị đấy, hiểu không hả! Mau vào đi, chiếm được nó con sẽ đá được thằng anh cả xuống! Con còn muốn tiếp quản Lâm thị nữa không?"

 

Tiếng tranh cãi im bặt, không lâu sau, Lâm Trạch đẩy cửa bước vào. Anh ta nằm sấp lên người tôi, thở dốc, liên tục cọ xát cơ thể mình vào người tôi.

 

Ghê tởm đến mức tôi muốn nôn mửa.

 

Tôi khó khăn lắm mới nhúc nhích được cổ tay, cố gắng lấy con d.a.o găm giấu dưới gối ra.

 

Là Kiều Duyệt đã chuẩn bị cho tôi, anh ấy chỉ dạy tôi một chiêu duy nhất, đó là đ.â.m vào động mạch chủ, một đòn chí mạng.

 

Bình thường, con d.a.o găm luôn được giấu ở thắt lưng tôi. Vừa định động thủ, "Ầm!" một tiếng, cánh cửa bị phá tung. Thật sự, tiếng động này cứ như là cả tòa nhà sập xuống vậy.

 

Người vừa xông vào thở dốc không ngừng, ho sặc sụa.

 

"Cũng may, cũng may quần áo còn chưa bị cởi. Điền Uyển, tôi là Lâm Hiểu, cô nhớ kỹ đấy, chính Lâm Hiểu đã cứu cô, tôi là ân nhân cứu mạng của cô. Nếu có thể, cô nhớ ủng hộ tôi một chút nhé, tôi tên Lâm Hiểu, cô phải khắc cốt ghi tâm đấy."

 

Sợ tôi chưa nghe rõ, anh ta còn tát cho tôi một cái...

 

Anh ta vừa lôi Lâm Trạch từ trên giường xuống, vừa lải nhải không ngừng nhấn mạnh tên của mình.

 

Lại một loạt tiếng bước chân dồn dập, người bên cạnh tôi bị hất văng ra, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Hiểu vang lên.

 

Tôi cảm thấy có người bế ngang mình lên, nhíu mày muốn giãy giụa. Chỉ là vòng tay này có chút quen thuộc, tôi cố hít sâu một hơi, là mùi máu, tôi yên tâm rồi, chìm vào giấc ngủ sâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com