Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta

Chương 10: Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta



Ta lần đầu tiên thấy hắn thất thố đến vậy.

“Chắc giờ ở Hắc Thủy Lao rồi.” Ta nhớ lại lời Mạnh Trường Sách nói đêm qua.

“Hắc Thủy Lao? Nàng ấy phạm tội gì?” Sắc mặt Thẩm Trường Khanh lập tức thay đổi.

“Lệnh muội cho rằng ta phá hoại tình cảm của hai người, muốn trừ khử ta—người chen ngang nửa đường.” Ta lạnh lùng đáp.

Hắn há miệng định nói, nhưng không thành lời. Mãi một lúc sau mới lúng túng lên tiếng: “Chuyện đã qua rồi, người ta muốn cưới bây giờ là nàng.”

“Là vì chức quan mà Hầu phủ hứa hẹn sao?”

Hắn quay mặt đi, vẻ mặt đầy chật vật.

Người từng mang dáng vẻ phong nhã, trong trẻo như gió xuân — Thẩm Trường Khanh — thì ra chỉ là một chiếc vỏ rỗng rềnh.

“Lệnh muội mang thai rồi.” Ta nói.

Hắn không có biểu cảm gì, dường như… đã sớm biết.

“Chỉ là… sau chuyện tối qua, e rằng đứa nhỏ khó giữ.”

“Tiểu Như có lỗi thì phải chịu hậu quả. Nhưng…” Hắn do dự, rồi ánh mắt lộ ra vẻ áy náy, “Muội ấylà muội muội ta, cũng xem như đã lấy cái thai để chuộc tội, nàng có thể tha cho muội không?”

Tha?

Ta sững sờ — ta thật sự là người dễ bị thao túng đến vậy sao?

“Nàng ta muốn lấy mạng ta, ta không phải loại người rộng lượng đến mức ấy.”

“Nhưng A Ninh, nàng giờ vẫn bình yên, còn Tiểu Như thì mất đi đứa con của mình.”

“Nếu đã có tình với nàng ta, sao chàng còn tới dây dưa với ta?”

“Vì phụ thân không cho phép… mà ta với Tiểu Như cũng chỉ là một lúc hồ đồ thôi.”

Một lúc hồ đồ? Ta bật cười. Nam nhân này lại có thể nói lời phủi sạch trách nhiệm nhẹ nhàng đến thế.

“Ta có thể tha cho nàng, hôn sự cũng vẫn tiến hành. Nhưng một tháng sau, ta muốn xuất thê.”

“Xuất thê?” Thẩm Trường Khanh ngỡ ngàng, không hiểu: “Ta thật lòng muốn cưới nàng, thành thân rồi ta sẽ một lòng một dạ đối đãi. Mẫu thân cũng sẽ đưa Tiểu Như đi, nàng ấy sẽ không quấy rầy chúng ta nữa.”

Bởi vì ở Yến Đường có luật — nữ nhân đã xuất thê hoặc bị bỏ mới có thể tự mở phủ buôn bán. Còn con gái chưa gả, chẳng khác gì chim lồng cá chậu. Ta cần tiền để nuôi đứa trẻ trong bụng, cũng muốn có một thân phận độc lập ngoài cuộc hôn nhân này.

Huống chi, ta từng tận mắt thấy vẻ điên cuồng của Thẩm Như. Nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

“Vì ta không có tình cảm với chàng. Ta với chàng chỉ mới quen biết được mấy tháng, còn Thẩm Như bên chàng sớm chiều bao năm, ta tự biết mình không sánh được với tình thâm cốt nhục.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Trường Khanh sắc mặt thất thần, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

Ta khẽ thở dài — làm sao để cho đứa bé trong bụng một nơi nương thân, từng là khúc mắc lớn trong lòng ta. Giờ đã tạm tháo gỡ, coi như họa phúc song hành.

Tối đến, đợi Mạnh Trường Sách trở về, ta đem chiếc áo choàng đã giặt sạch gửi trả lại.

Đây là lần thứ hai kể từ sau biến cố, ta bước vào viện của hắn.

“Đa tạ thế tử đã cứu mạng, nhưng…” Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt nóng rực dán chặt vào ta, ta hít sâu một hơi, “Nhưng Thẩm Như là muội muội của vị hôn phu ta, xin thế tử hãy tha cho nàng.”

Ánh mắt Mạnh Trường Sách như phủ băng, trừng to không thể tin được: “Ngươi muốn tha cho kẻ suýt g.i.ế.c ngươi? Lại còn cam tâm kết mối nhân duyên này?”

Ta không dám nhìn thẳng, cúi đầu đáp nhỏ: “Ta nguyện ý.”

“Một câu ‘ta nguyện ý’ thật hay!” Giọng hắn giận dữ vang lên trên đỉnh đầu, khiến ta lùi lại theo bản năng.

“Ninh biểu muội quả nhiên lòng dạ Bồ Tát, tính tình như bùn, bóp sao cũng không vỡ.”

“Thế tử… nếu Thẩm Như gặp chuyện, Thẩm phu nhân chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu ta. Xin thế tử nể mặt mà buông tha cho ta.”

Hắn đưa tay siết cằm ta, buộc ta phải nhìn vào mắt hắn: “Ta là đang làm khó ngươi sao?”

Ta lảng ánh nhìn, tim đập như trống: “Thế tử đã rõ. Dù không thương hại ta, cũng nên nghĩ tới Tam công chúa.”

“Tam công chúa?” Hắn cười lạnh, “Nàng ấy thì liên quan gì đến ta?”

“Tam công chúa là người phu nhân ưng ý để làm chính thê. Lại là thiên chi kiêu nữ. Nếu thế tử làm vậy…”

Mạnh Trường Sách bật cười lạnh lùng: “Tam công chúa ngươi nói, mấy ngày gần đây đang si mê Phật tử của Thanh Sơn Tự, còn đòi xuất gia kia kìa. Ta chẳng lẽ đi cưới một ni cô?”

“Phật… Phật tử?” Ta sững sờ. Hóa ra… ta đã hiểu lầm hắn?

“Thẩm Trường Khanh có gì hơn ta? Ý ta, đến giờ nàng vẫn chưa hiểu sao?”

Dù hiểu lầm đã được gỡ bỏ, thì có sao chứ? Tình ý của hắn, từ lâu đã từng chút hiện ra qua từng lần âm thầm giúp đỡ, nhưng ta vẫn luôn tránh né, cố chấp giữ lấy lòng mình. Giữa ta và hắn, vẫn là không thể.

“Dẫu hắn có muôn vàn không tốt, thì trong mắt ta… vẫn là tốt nhất.”

Ánh mắt Mạnh Trường Sách lạnh như sương tuyết, ánh nhìn châm biếm khiến người ta rét run.

“Tùy ngươi. Ra ngoài!”

Ta không dám ở thêm một khắc, hoảng hốt rời đi.

Hôm sau, ta lập tức đến tìm phu nhân, đề nghị muốn đẩy sớm ngày thành hôn. Phu nhân tuy bất ngờ, nhưng sau cùng vẫn đồng ý.