Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta

Chương 4: Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta



Thẩm Trường Khanh sai người bày bánh trái và rượu ngọt dưới mái đình nghỉ chân, thức quà tinh tế, toàn món nữ tử ưa thích.

Có thể thấy hắn đã dụng tâm.

Ta vừa định ngồi nghỉ, bỗng nghe giọng nói hờ hững vang lên: “Nàng ấy bụng không khỏe, không nên uống rượu.”

Quay đầu nhìn lại, không ai khác chính là Mạnh Trường Sách.

Sao hắn cũng ở đây?

Ta lúng túng bật dậy, đầu gối va vào chân bàn đá: “Thế tử…”

Thẩm Trường Khanh hơi sững người: “Thì ra là biểu ca của A Ninh, chẳng ngờ thế tử cũng tới đây?”

“A Ninh?” Tên gọi ấy thốt ra từ miệng Thẩm Trường Khanh, làm mặt ta đỏ bừng.

“Bọn ta cũng ra ngoài hít thở khí trời, nghe nói đồ chay Thanh Sơn Tự rất nổi danh, ta nài nỉ Trường Sách mãi, hắn mới chịu cùng đi.” Một nữ tử xinh xắn mặc áo khoác vàng nhạt từ sau lưng Mạnh Trường Sách bước ra.

Trường Sách? Nàng ta gọi thẳng tên hắn?

Tim ta khẽ trầm xuống, xem ra Hầu phủ đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự cho thế tử.

Ta từng nghe người trong phủ nói thế tử gia là người tính tình lãnh đạm, xa cách nữ sắc, đến hoàng thượng từng ban ba mỹ nhân hầu hạ, hắn cũng thẳng thừng từ chối giữa triều.

Không ngờ… hắn chẳng phải vô tâm, mà là đã có người trong lòng.

Nếu không thân thiết, sao có thể gọi hắn là Trường Sách một cách thân mật đến vậy?

“Vừa rồi cảm ơn thế tử đã nhắc nhở, ta thật không biết thân thể A Ninh không khỏe.” Thẩm Trường Khanh nghiêng đầu khẽ hỏi ta, “A Ninh còn chịu nổi không?”

Ta theo bản năng đưa tay che bụng, suýt quên đang có thai — phụ nữ mang thai không nên uống rượu.

“Nếu không chịu nổi, có thể sớm quay về.” Mạnh Trường Sách chăm chú nhìn đầu gối ta, ánh mắt hững hờ dõi về rừng phong đỏ xa xa, lạnh lùng nói.

Ta được quan tâm đến mức ngỡ ngàng, vội đáp: “Đa tạ thế tử đã để tâm, thân thể ta vẫn ổn.”

Sắc mặt Mạnh Trường Sách thoáng trầm xuống.

Nữ tử bên cạnh hắn tỏ ra thân thiện vô cùng: “Trường Sách hiếm khi quan tâm ai, nếu thật sự không khỏe, vẫn nên sớm hồi phủ thì hơn.”

Quan tâm ta ư? Nhưng sự quan tâm ấy lại chính là điều ta muốn tránh né nhất.

“Lần này là ta không phải, phụ lòng khổ tâm chuẩn bị của Thẩm công tử. Thẩm công tử, người có thể đưa ta hồi phủ chăng?” Ta nhìn bàn tiệc đầy món ngon, luyến tiếc không nỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Trường Khanh tất nhiên đồng ý, khi đi ngang qua bên Mạnh Trường Sách, lòng bàn tay ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Mạnh Trường Sách quay lưng về phía ta, không hề nói thêm lời nào.

Mãi đến lúc ta sắp rẽ sang lối nhỏ, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, liền chạm vào đôi mắt thâm trầm đen láy, gắt gao dõi về phía bọn ta, ngay cả những lời làm nũng bên cạnh cũng không mảy may để ý.

Trên đường về, Thẩm Trường Khanh thấy ta im lặng không nói, tưởng ta khó chịu trong người, liền chủ động nhắc đến thân phận nữ tử kia.

“Đó là Tam công chúa trong cung, từ nhỏ đã luôn đi theo thế tử, nghe nói từng được thế tử cứu một mạng, vì vậy nàng là người duy nhất được ở bên cạnh hắn. Trong cung cũng có ý tác thành cho hai người.”

Cổ họng ta nghẹn lại, mắt cay sè: “Quả thực là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”

Lòng thêm lo sợ — ta sao dám tranh giành nam nhân với công chúa? Đó là thiên chi kiêu nữ.

Về phủ, phu nhân gọi ta đến, hỏi han tình hình cuộc hẹn hôm nay.

Phu nhân tuy vẻ ngoài lãnh đạm, nhưng thực tế rất quan tâm ta. Lâu dần, ta cũng quen với cách đối nhân xử thế của bà.

Chỉ là, không hiểu sao thế tử lẽ ra đang cùng Tam công chúa dùng bữa chay lại xuất hiện trong phòng phu nhân, thong dong thưởng trà?

Á Ninh, Thẩm công tử là người thế nào?

Ta liếc sang Mạnh Trường Sách ngồi bên cạnh, hắn chẳng thèm liếc một cái, chỉ chăm chú thưởng trà khiến lòng ta chùng xuống. Việc nữ nhi chọn chồng, làm sao ta có thể nói thẳng trước mặt hắn được?

Phu nhân như thấu hiểu tâm tư, quay sang hỏi hắn: “Hôm nay là ngày nghỉ, Tam công chúa có hẹn với con, sao sớm đã về phủ rồi?”

Mạnh Trường Sách thản nhiên đặt chén trà xuống: “Tam công chúa tính tình yếu đuối, ăn không quen đồ chay nên về trước.”

“Nhưng ta nhớ rõ nàng từng nằng nặc đòi đi Thanh Sơn Tự dùng bữa chay, sao về nhanh vậy…”

“Ta cũng không rõ.”

“Vậy thì ta và Á Ninh nói chuyện về hôn sự, con có muốn tránh mặt không?”

Ta gật đầu theo bản năng, cảm thấy áp lực như núi khi hắn vẫn ngồi đó.

“Cứ nói đi, đừng bận tâm đến ta.” Hắn thản nhiên mở lời.

Phu nhân nghẹn lời, còn ta thì ngẩn người. Đây là tình huống gì vậy?

“Ta… Thẩm công tử là người lễ độ, quan tâm chu đáo, Á Ninh cảm thấy rất ổn.” Ta nói nhẹ như tiếng muỗi kêu.

Phu nhân vừa định gật đầu hài lòng thì tiếng đặt chén trà nặng nề của Mạnh Trường Sách cắt ngang: “Lễ độ? Hắn ngồi sát ngươi chưa đầy một thước, chẳng phân biệt nam nữ, còn gọi là chu đáo… Ngươi cơ thể không khoẻ, hắn lại ngồi ngay hướng gió mà rót rượu cho ngươi; nếu vậy mà cũng gọi là chu đáo thì tiêu chuẩn của biểu tiểu thư quá thấp rồi.”