Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 1: Tiểu thư thật sự trở về rồi



Ánh trăng như nước, gió đêm mang theo chút se lạnh.

Trong khu vườn sau khách sạn Quốc Tế Kinh Cảng đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật vô cùng long trọng.

Khách khứa cười nói rôm rả, chén rượu cụng nhau không ngừng.

Kỷ Lam ngồi trong phòng hóa trang, nhìn những người nhà họ Kỷ đang ngồi đối diện mà nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Đặng Nghi đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói:

“Lam Lam, không phải mẹ thiên vị đâu, những năm qua, mẹ luôn coi con như con gái ruột mà chăm sóc. Nhưng bây giờ, con gái ruột của mẹ đã được tìm thấy rồi.”

“Những năm qua, Nhụy Nhụy sống không dễ dàng gì, bị nuôi dưỡng ở vùng quê, chịu nhiều uất ức. Giờ con bé đã trở về, chúng ta muốn bù đắp cho con bé, hy vọng con hiểu cho mẹ.”

Kỷ Lam thở dài:

“Con hiểu mà.”

Từ nhỏ cô đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình trở thành “tiểu thư giả”.

Năm đó, phu nhân nhà họ Kỷ sinh con ở bệnh viện thì bị kẻ thù trả thù, đứa trẻ mới sinh bị bắt cóc. Để ổn định tình hình, nhà họ Kỷ đã nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay trước cổng bệnh viện – đó chính là cô.

Cô được nuôi dưỡng, dạy dỗ theo khuôn khổ, sống luôn trong trạng thái lo sợ, cẩn trọng từng chút một.

Cứ như thể cầm một chiếc bánh sinh nhật không thuộc về mình – muốn ăn thì không dám, mà cũng chẳng thể buông bỏ – cảm giác ấy, chẳng khác nào thái giám đi dạo kỹ viện.

Giờ thì, tiểu thư thật sự đã được tìm lại, cô lẽ ra nên thấy nhẹ lòng, vậy mà trong lòng vẫn thấy chua xót.

Thấy cô không làm ầm lên, Đặng Nghi mừng rỡ:

“Mẹ biết mà, Lam Lam luôn là đứa hiểu chuyện nhất. Hôm nay vốn định tổ chức sinh nhật cho con, nhưng hôm nay… cũng là sinh nhật của Nhụy Nhụy…”

Kỷ Lam hiểu ý:

“Con sẽ đi thay lễ phục.”

“Ừ, ngoan lắm, đúng là đứa con mẹ dạy dỗ nên người.” Đặng Nghi liên tục gật đầu, khẽ lau nước mắt:

“Hôn sự với nhà họ Yến vốn là định cho trưởng nữ nhà họ Kỷ. Lam Lam, không phải mẹ thiên vị đâu, mẹ chỉ muốn bù đắp cho Nhụy Nhụy thôi.”

Kỷ Lam gật đầu:

“Con hiểu, hôm nay là lễ đính hôn giữa Nhụy Nhụy và Yến Trang mà.”

Đặng Nghi được lời như ý, liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Kỷ Lam ngẩn người nhìn vào gương, trong lòng nghẹn ứ.

Trước khi Kỷ Nhụy Nhụy được tìm về, cô là điểm tựa tinh thần của cả nhà họ Kỷ.

Bây giờ người thật đã trở về, thì cô chẳng còn giá trị gì nữa.

Chung Hứa đẩy cửa bước vào, bê một chiếc bánh đến trước mặt cô:

“Ăn một chút đi.”

Kỷ Lam lắc đầu:

“Không thấy đói.”

“Dạo này cậu sao thế? Cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hôm nay là sinh nhật của cậu cơ mà!”

Kỷ Lam khẽ cong môi cười nhạt.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, ngay từ đầu vốn dĩ chẳng phải tổ chức cho cô.

Nhà họ Kỷ chắc chắn đã biết trước Kỷ Nhụy Nhụy sẽ trở về.

Cô chỉ là cái cớ, là chiêu che mắt mà thôi.

protected text

“Tớ nghe nói tối nay Yến Trang có màn kịch lớn đó!”

Yến Trang?

Chính là vị hôn phu mà nhà họ Kỷ chọn cho trưởng nữ nhà họ Kỷ.

Giờ thì, người đó dĩ nhiên chẳng phải của cô nữa rồi.

“Đi thôi!” Kỷ Lam không nói thêm gì, thấy tiệc đã bắt đầu liền nhấc váy bước ra ngoài.

“Bộ đồ cao cấp của cậu đâu? Cái váy này trông rẻ tiền quá!” Chung Hứa chặn cô ở cửa, ngạc nhiên hỏi.

Kỷ Lam thầm nghĩ, đồ cao cấp gì chứ?

Sắp tới cô còn chẳng đủ tiền ăn, hai mươi năm sống trong nhung lụa có khi chẳng bằng được một góc của người ta nữa là.

“Cứ thế này đi!” Cuộc đời thái giám sắp kết thúc rồi.

Thiếu nữ mặc chiếc váy quây màu hồng nude, càng tôn lên làn da trắng mịn không tì vết, khiến các nam thanh nữ tú trong hội trường không khỏi ngoái nhìn.

Dù váy có rẻ tiền, nhưng khí chất được nhà họ Kỷ bồi dưỡng suốt bao năm, lại chẳng hề tầm thường.

“Lam Lam, cậu xinh quá đi! Làn da này, như trứng gà bóc vỏ vậy.”

“Lam Lam, mình ghen tỵ thật đấy.”

Giữa đám đông, Đặng Nghi bắt gặp cảnh tượng đó, mí mắt giật giật. Kỷ Lam được nuôi lớn trong sự đủ đầy của nhà họ Kỷ, da trắng, dáng xinh, giọng ngọt – nếu là ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay lại là sinh nhật con gái ruột bà.

Cố nén cảm xúc, bà tiến lại gần:

“Lam Lam, hôm nay là dịp đặc biệt, hay con về nhà trước chờ mẹ nhé?”

Tim Kỷ Lam khẽ nhói. Dù sao cũng sống cùng nhau hai mươi năm, gọi “mẹ” hai mươi năm, nói không đau lòng là dối.

Nhưng nhà họ Kỷ, đã có ân với cô.

Nếu không nhờ họ, cô sống hay chết còn chưa biết.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Chưa kể những năm qua, nhà họ Kỷ thật sự đã cho cô một cuộc sống đầy đủ.

Kỷ Lam mím môi, khẽ gật đầu, quay về phòng hóa trang thay lại đồ, xách túi chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Kỷ Nhụy Nhụy bước vào, mặc chiếc váy cao cấp màu hồng phấn – trắng, trang điểm xong xuôi.

“Chị,” Kỷ Nhụy Nhụy làm ra vẻ ngoan ngoãn chào:

“Mẹ nói chị sinh trước em một tiếng, gọi là chị chắc không sai chứ?”

“Gì cũng được,” Kỷ Lam giả vờ như không nhìn thấy vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt cô ta.

“Chị à, em mới về, còn nhiều điều chưa hiểu, sau này phải nhờ chị chỉ dạy thêm rồi.”

Kỷ Lam nghĩ bụng, chỉ dạy?

Cô còn chẳng đủ tư cách ấy nữa là.

Đặng Nghi chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, đống túi xách, quần áo hàng hiệu từng mua cho cô, e là chẳng mấy chốc sẽ bị Kỷ Nhụy Nhụy chiếm mất cả thôi.

“Nhà họ Kỷ là nhà của em, em không biết quy củ cũng chẳng ai dám nói gì. Chị không có ý tranh giành gì với em, nên em không cần phải đề phòng chị,” Kỷ Lam điềm đạm nói.

Kỷ Nhụy Nhụy vốn định ra oai phủ đầu, ai ngờ đối phương lại nhu nhược đến vậy, khiến cô ta cảm thấy chẳng có chút thành tựu nào.



Kỷ Lam xách túi, bắt taxi rời khỏi khách sạn Quốc tế.

Cô ngồi trên xe như một hồn ma lang thang, không rõ nên đi đâu về đâu.

Ánh mắt vô thức lướt qua một quán bar mới khai trương bên đường, cô bảo tài xế dừng lại rồi bước vào chuốc rượu giải sầu.

Quán bar mới mở, người đông như trẩy hội.

Cô len lỏi qua đám đông đến quầy bar gọi rượu.

Vài ly rượu mạnh dốc xuống, đầu óc bắt đầu quay cuồng, tinh thần lơ mơ.

Chín giờ, điện thoại đặt bên cạnh bắt đầu đổ chuông không ngừng.

Không cần nhìn, cô cũng biết là đám bạn bè ăn chơi gọi đến hỏi han tình hình.

Lúc này, chắc Đặng Nghi đang công khai giới thiệu thân phận của Kỷ Nhụy Nhụy với các vị khách rồi.

Hai mươi năm sống trong nhung lụa, chỉ trong chớp mắt mà sụp đổ hoàn toàn.

Không ai thảm hơn cô lúc này.

Cô liếc nhìn bartender, chỉ vào ly rượu:

“Pha thêm một ly nữa, tôi đi vệ sinh chút.”

Bartender giơ tay làm ký hiệu “OK”.

Quán đông, việc bận rộn.

Bartender nhanh chóng pha xong một ly mới đặt lên quầy.

Kỷ Lam đi vệ sinh trở lại, không nghĩ nhiều liền cầm ly rượu uống cạn.

Khi ra quầy thanh toán chuẩn bị rời đi, bỗng cảm thấy cơ thể nóng bừng, vô cùng khó chịu.

Ly rượu này…

“Mỹ nhân, đi uống một mình đấy à?”

Mấy gã đàn ông đã để mắt từ lâu liền tiến lại vây quanh.

Kỷ Lam cố giữ bình tĩnh, vịn tay lên quầy bar, cảnh giác nhìn họ:

“Chồng tôi cũng đang ở đây.”

“Có chồng rồi à?” Một người cười khẩy: “Nghe mà không tin nổi ấy.”

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vã kéo lấy một người đàn ông vừa đi ngang qua, nghiêng đầu nói:

“Chồng tôi.”

Mấy gã du côn nhìn nhau rồi lại nhìn người đàn ông kia – khí chất cao quý, lạnh lùng, chỉ một ánh mắt cũng khiến họ im bặt, tưởng thật nên vội vàng rút lui.

Người vừa đi, Kỷ Lam liền đổ người vào cánh tay anh, cơ thể nóng bừng, hơi thở dồn dập.

“Trời ạ! Vợ dâng đến tận cửa!”

Vòng tròn xã hội ở Kinh Cảng chia ranh giới rất rõ ràng.

Nhóm của Kỷ Lam là những tiểu thư, công tử tiêu xài bằng tiền trợ cấp từ gia đình – sống thoải mái nhưng không thực sự giàu có.

Còn một nhóm khác – còn trẻ tuổi mà đã ngồi vững trên cao, chỉ cần nhấc tay là đủ khuấy động cả giới tài chính và chính trị.

Kỷ Minh Tông cúi mắt nhìn cô gái đang bám lấy cánh tay mình, lạnh lùng đẩy cô ra một bên.

Vừa định bước đi thì cô lại dính chặt lấy anh như rắn nước.

Người bạn bên cạnh trêu chọc:

“Cứ mang theo đi! Da trắng, dáng đẹp, lại mềm mại thế kia – đúng là mỹ nhân.”

Kỷ Minh Tông lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nói hai chữ:

“Vi phạm pháp luật.”

Sau lưng vang lên tiếng cười cợt:

“Ở Kinh Cảng, Kỷ tiên sinh chính là pháp luật.”