Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 107: Đón Thất Tịch sớm



Kỷ Minh Tông ngồi đối diện, ung dung tráng lại bộ bát đũa.

Động tác trong tay không ngừng, cũng chẳng vì câu hỏi của Kỷ Lam mà có chút dao động cảm xúc nào.

Ngược lại, anh hỏi: “Yêu anh? Với làm sao bây giờ? Những câu này lẽ ra nên hỏi cùng nhau chứ?”

Anh đã sa vào từ lâu, trong khi Kỷ Lam rõ ràng vẫn còn do dự – chuyện này đối với anh mà nói, chẳng phải tin vui gì.

Nhưng dù tin xấu, thì có thể làm được gì chứ? Trái tim của Kỷ Lam, anh nhất định phải giữ lấy.

“Chuyện tình cảm ấy mà, yêu đến cuối cùng chẳng phải ai cũng phải lột một lớp da sao?”

“Tuỳ người thôi,” Kỷ Minh Tông đặt bộ bát đũa vừa tráng xong trước mặt cô. Kỷ Lam cúi mắt liếc nhìn.

“Minh tổng.”

“Đổi chủ đề đi,” Kỷ Minh Tông dứt khoát cắt ngang lời cô, rõ ràng không muốn tiếp tục bàn về chuyện yêu hay không yêu.

Trong phòng bao lặng đi một lúc, chỉ còn lại tiếng đũa va chạm vào bát sứ vang lên khe khẽ từ tay Kỷ Minh Tông.

“Đang yên đang lành, sao tự dưng lại rủ đến đây ăn tối?”

“Đón Thất Tịch sớm.”

Kỷ Lam: “Sớm? Chẳng lẽ hôm đó Minh tổng bận không sắp xếp được?”

Ánh mắt người đàn ông lạnh đi, cổ tay khẽ động, chiếc đũa vừa mới tráng xong xoay một vòng trong tay rồi nhẹ nhàng gõ vào đầu cô.

“Bốp” một tiếng vang lên.

Kỷ Lam đau đến mức co cổ lại, bật ra một tiếng “Á” khe khẽ.

Vừa định lên tiếng trách móc, đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh đè ép lùi lại.

“Phá không khí.”

Nghiêm Hội đưa cô về lại biệt thự Lan Đình, sau đó quay lên tầng, thu lại tấm thiệp đã để trên tủ, rồi ra sau vườn đốt đi ở một góc không người.

Thứ đó, mở ra bên trong có ba chữ in nổi ánh vàng.

“Kỷ Minh Tông”

Nếu để Kỷ Lam thấy, chẳng phải thân phận của tiên sinh nhà họ sẽ bị bại lộ sao?

Nghiêm Hội lấy chân khều mớ tro tàn, cuối cùng thở dài một hơi thật mạnh, nghĩ thầm, cứ thế này thêm vài lần nữa thì đến bệnh tim cũng phát ra mất.

Cuộc chiến “địa đạo” giữa Kỷ Lam với tiên sinh nhà anh còn kích thích hơn mấy lần chơi sinh tồn trong rừng rậm Amazon lúc trước.

Sau bữa tối, Kỷ Lam lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo, nhìn ra là khung cảnh những toà nhà chọc trời của khu tài chính hai bờ Kinh Cảng.

Phồn hoa, tráng lệ.

Những toà cao ốc ấy, chất chồng nên mạch kinh tế của Kinh Cảng.

Mà bốn chữ “Phong Minh Capital” bên kia sông thì đang phát sáng rực rỡ.

“Tiên sinh.”

Nghiêm Hội bước vào giữa chừng, trên tay xách theo một túi giấy màu trắng, sạch sẽ tinh tươm, không hề có logo.

Giống hệt những lần trước anh ta đưa trà, rượu hoặc thuốc lá – bao bì đều như vậy.

Kỷ Minh Tông đưa túi trong tay cho cô: “Mở ra xem đi.”

“Gì thế này?”

Kỷ Minh Tông không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhạt nhìn Kỷ Lam. Cô đưa tay mở gói quà, bên trong là một hộp nhung xanh, vừa mở ra, liền thấy một bộ trang sức – vòng tay, hoa tai, cùng dây chuyền.

protected text

“Quà Thất Tịch.”

Ánh mắt Kỷ Lam dừng lại trên người anh, đôi mắt trong veo dịu dàng, ánh nhìn sáng ngời, chăm chú nhìn Kỷ Minh Tông, hàng mi khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn: “Minh tiên sinh, em bắt đầu thấy lo rồi đấy.”

“Lo chuyện gì?” Kỷ Minh Tông hỏi.

“Nếu một ngày nào đó anh không cần em nữa, em biết đi đâu để tìm được người tốt như anh đây?”

Kỷ Minh Tông chỉ cười mà không đáp. Người tốt sau? Cô cũng dám nói thật!

Ngày 16 tháng 8, lễ Thất Tịch.

Kỷ Minh Tông rời đi từ sáng sớm, khi Kỷ Lam thức dậy, đầu giường có để lại một mảnh giấy nhớ.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Cô đưa tay cầm lấy, dòng chữ mạnh mẽ hiện lên trước mắt:

“Kỷ tiểu thư, chúc em vui vẻ, không chỉ hôm nay.”

Đôi khi, Kỷ Lam cũng tự hỏi: Kỷ Minh Tông đối với cô, rốt cuộc là tình cảm ngày càng sâu sắc, hay chỉ là đang đứng bên bờ diễn một vở kịch yêu đương?

Một người đàn ông ở vị thế cao như vậy, lại đặt nhiều tâm tư như thế vào cô, cô thật sự không dám tin.

Cô đã quen với những người đàn ông đặt quyền lực và lợi ích lên trên phụ nữ, nay đột nhiên lại gặp một kẻ si tình, cô khó lòng không hoài nghi.

Tối hôm đó, Thương hội Kinh Cảng tổ chức một bữa tiệc Thất Tịch – nói là dạ tiệc, thực chất chỉ là tạo cơ hội để các gia đình quyền quý tại Kinh Cảng dễ dàng liên hôn với nhau.

Ban đầu Kỷ Lam không muốn đến, nhưng bị Từ Ảnh tha thiết yêu cầu phải đi.

“Phải để mấy kẻ mắt chó coi thường người khác kia thấy được chúng mình lợi hại cỡ nào.”

Quả nhiên, vừa xuất hiện, những thiên kim tiểu thư trước nay luôn coi thường thân phận con nuôi của cô trong giới hào môn liền vội vàng bu lại.

Một tiếng “Lam Lam”, gọi đến là chân tình tha thiết.

“Có sữa thì gọi là mẹ đấy mà! Kỷ tổng,” Từ Ảnh đứng bên cạnh, cất tiếng mỉa mai. Những người xung quanh ai nấy mặt mũi có chút khó xử, đặc biệt là Hứa Huyễn.

Nhưng Từ Ảnh không chịu buông tha, làm bộ bước đến trước mặt cô ta: “Cô Hứa, cô nói xem lời tôi nói có đúng không?”

Hai người này từ trước đến nay vốn chẳng ưa gì nhau.

Bề ngoài thì khách sáo vài câu cho có, nhưng sau lưng thì không thiếu thủ đoạn ám muội.

Dạo gần đây, khi Kỷ Lam “lật mình”, Hứa Huyễn thường xuyên nghe đủ loại lời đồn thổi bên tai.

Không chỉ bẩn thỉu, mà còn cực kỳ chói tai.

“Cũng chỉ là một bước thành phượng hoàng, có cần phải kiêu ngạo như thế không?” Hứa Huyễn cười khẩy: “Không sợ phong thủy lại xoay ngược à?”

Nghe vậy, Kỷ Lam hơi nhướng mày, thân hình mảnh mai khẽ xoay người, dáng vẻ… hệt như hoàng hậu trong hậu cung khinh thường một phi tử không có địa vị.

“Sợ chứ!” Cô cười nhẹ nhàng, giọng mềm mỏng đáp lại: “Chính vì sợ, nên lúc còn đang đứng vững thì phải giẫm lên cô cho chắc!”

“Cô…” Hứa Huyễn nghẹn lời.

Kỷ Lam vốn luôn giữ hình tượng dịu dàng trong giới, chắc bởi bao năm qua sống nhờ người khác nên quen dùng giọng nói nhỏ nhẹ, tỏ ra hiểu chuyện.

Nhưng sau lưng, cô ra tay độc ác chẳng thua kém ai.

“Hừ, Kỷ Lam, chẳng qua chỉ là ôm được cái đùi to mà thôi, người ta nuôi cô cũng chỉ là nhất thời, cô thật nghĩ mình có thể làm chim hoàng yến cả đời sao!”

Lời nói không chút che đậy vang lên, những người xung quanh liền rì rầm to nhỏ.

“Kỷ Lam được bao nuôi? Là ai thế?”

Đám người hóng chuyện lập tức xôn xao.

Từ Ảnh tức đến đỏ bừng mặt, định bước lên, nhưng bị Kỷ Lam đưa tay ngăn lại.

Cô chặn hành động của bạn.

“Đúng vậy! Ít ra tôi còn có người muốn bao nuôi. Tôi nghe nói cô Hứa đã tự mình lên giường Tưởng tổng rồi mà người ta vẫn chẳng thèm, hay để tôi hỏi giúp cô xem Tưởng tổng không vừa ý chỗ nào ở cô, cô còn kịp sửa đấy!”

“Cô…”

“Hứa tiểu thư,” một tiếng gọi bất ngờ vang lên, bàn tay Hứa Huyễn bị ai đó giữ chặt.

Lê Trinh trong bộ vest chỉn chu bước tới, dáng người thẳng tắp, che Kỷ Lam ra sau lưng.

Ánh mắt sâu thẳm đè nặng lên Hứa Huyễn: “Giữa chốn đông người mà ra tay, có hợp lẽ không?”

“Hợp hay không thì liên quan gì đến Lê tổng?” Lê Trinh tuy không phải người có gia thế lẫy lừng trong giới, nhưng nhờ năng lực nổi bật, hai năm gia nhập Ngân hàng Hằng Lập đã khiến hơn nửa giới thương nhân Kinh Cảng đều có quan hệ với anh.

Một bước thành tân quý.

“Thật ra cũng không liên quan gì,” Lê Trinh thuận theo lời cô ta, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Tưởng Thiếu Đình vừa thong thả bước tới: “Tưởng tổng à, mấy ‘đào hoa’ thế này, tự mình xử lý nhé?”

“Hứa Huyễn,” nơi tổ chức có đông người, Tưởng Thiếu Đình gần đây nhờ Kỷ Lam mà kiếm được bộn tiền, trong lòng bắt đầu muốn bành trướng thế lực. Mà để bành trướng, tất nhiên phải có tài chính, mà Hằng Lập chính là đối tượng mà anh ta muốn tiếp cận: “Tôi đối với cô không tệ, đưa cô ăn chơi mở mang tầm mắt, sao lại dám động đến cây hái tiền của tôi chứ?”

“Anh Thiếu Đình, rõ ràng là Kỷ Lam…”

Tưởng Thiếu Đình chẳng hứng thú nghe phụ nữ dài dòng, giọng trầm thấp hờ hững: “Ngoan, xin lỗi đi.”