Người đàn ông đè nén cơn giận, cả người bốc hỏa, dục vọng đã dâng tới đỉnh điểm, vậy mà lại bị dội một gáo nước lạnh vào đầu – bất cứ ai rơi vào tình cảnh đó cũng không thể dễ chịu nổi.
Vài phút sau, như thể không thể chịu đựng thêm, anh vung tay rầm một tiếng đóng sập ngăn kéo đầu giường.
Chiếc bao cao su trong tay bị ném xuống đất.
“Giỏi lắm!”
“Kỷ Tiểu Lam.”
“Em giỏi thật đấy!”
Kỷ Lam đứng im, cắn chặt môi, ánh mắt không rời anh – cứng rắn, cố chấp như một con lừa không chịu nhường bước.
Làm Kỷ Minh Tông tức điên đến mức muốn bốc khói từ bảy khiếu.
Anh – người đàn ông vẫn luôn cao ngạo, tràn đầy khí thế – đạp mạnh xuống giường, chân trần bước thẳng vào phòng tắm, mang theo lửa giận đóng sầm cửa lại.
Tiếng vang lớn, như trút giận.
Kỷ Minh Tông cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa. Không rõ nên trách Kỷ Lam quá đạo đức hay bản thân mình quá điên rồ.
Nửa tiếng tắm nước lạnh mới xoa dịu được phần nào cơn tức. Khi bước ra, thấy cô đang ôm gối ngồi ở đầu giường, gục mặt giữa hai đầu gối, như một con đà điểu trốn tránh hiện thực.
Nghe thấy tiếng động, cô lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Kỷ Minh Tông quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt, đứng bên giường nhìn cô – ban đầu là bất lực, rồi lại dâng lên cơn giận dữ mới.
Anh là kiểu người – mạnh mẽ, độc đoán, quen đứng ở vị trí chủ đạo. Ở trước mặt Kỷ Lam, lúc là người dẫn dắt, lúc như kẻ chỉ đạo, luôn chiếm thế thượng phong. Anh sải bước đến bên giường, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lại.
Anh đứng, cô ngồi.
Anh nóng bừng mồ hôi, cô căng cứng đầy cảnh giác.
Kỷ Minh Tông là người biết tính toán, cũng là người dễ nổi nóng.
Anh có thể tính cho cô từng bước đi, nhưng cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà tức điên.
Như hiện tại, mới giận dữ lúc trước, giờ lại cầm khăn ngồi bên cạnh dịu dàng lau tóc cho cô.
Giọng nhẹ nhàng như đang dỗ người yêu:
“Anh muốn bàn với em một chuyện.”
Kỷ Lam im lặng không đáp.
Kỷ Minh Tông biết cô còn chưa nguôi giận, tiếp tục xoa lưng cô, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi:
“Anh đang tìm kiếm bố mẹ ruột của em. Nhưng thời gian đã quá lâu, năm đó huyện nhỏ lạc hậu, bệnh viện lại nhiều lần chuyển địa điểm, hồ sơ năm xưa cũng bị mất sạch. Việc tìm kiếm thật sự rất khó.”
Nghe vậy, Kỷ Lam có chút lay động, xoay người nhìn anh.
“Giờ lão phu nhân nhà họ Kỷ đã biết chuyện giữa chúng ta, chắc chắn sẽ muốn loại bỏ em để giữ thể diện. Anh sẽ giúp em sắp xếp một buổi ‘nhận cha mẹ’, nhân cơ hội này tách em khỏi nhà họ Kỷ, em thấy thế nào?”
“Anh định tìm người giả làm bố mẹ em sao?”
“Ai?” – Kỷ Lam hỏi.
“Anh lo được.” – Giọng anh chắc nịch, vô cùng đáng tin.
Kỷ Lam bật dậy:
“Nếu nhà họ Kỷ điều tra thì sao?”
“Điều tra cái gì? Điều tra xem bao năm qua họ đã dùng em để kiếm lợi thế nào? Ép em liên hôn ra sao?” – Giọng Kỷ Minh Tông đầy áp chế –
“Cứ để họ ra giá, nuôi em hai mươi năm tốn bao nhiêu tiền, anh trả thay em.”
Kỷ Lam ngẩn ra:
“Anh tưởng nhà họ Kỷ là kỹ viện chắc?”
“Nó còn không bằng kỹ viện,” – Kỷ Minh Tông lạnh lùng –
“Ít nhất kỹ viện còn có chút tình người. Ở đó người ta đầu tư để đào tạo, còn nhà họ Kỷ chỉ biết lợi dụng.”
Nói đến nhà họ Kỷ, lòng hận của anh cũng chẳng kém gì cô.
Kỷ Lam mím môi:
“Kỷ tổng, nếu anh bớt nóng tính một chút, em sẽ yêu anh nhiều hơn.”
“Đàn ông hiền quá không gánh nổi cả đời của em đâu, em yêu.” – Điện thoại đặt trên tủ đầu giường reo lên.
Không cần nhìn, anh cũng biết là ai gọi.
Kỷ Minh Tông vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Ngủ sớm đi.”
“Còn anh?”
“Không cho ăn, lại còn muốn ngủ cùng?”
“Đó là hai chuyện khác nhau mà.” – Kỷ Lam lí nhí.
“Ha.” – Người đàn ông bật cười lạnh, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!
Dưới lầu, Triệu Gia Hoài uể oải dựa người vào lan can ngoài hiên, hút thuốc, bên tay là một ly trà đậm đặc.
Thấy Kỷ Minh Tông mặc đồ ngủ đi xuống, ánh mắt anh ta đầy oán thán:
“Giới tư bản đúng là vô tình!”
“Gặp lão phu nhân rồi à?”
“Gặp rồi,” – Triệu Gia Hoài ngồi thẳng dậy – “Cứ quanh co lòng vòng, chẳng phải người tốt lành gì.”
“Lần trước cậu nói, có cặp vợ chồng gốc Á đang ở nước ngoài tìm lại con gái thất lạc nhiều năm, tìm được chưa?”
“Sao cậu lại hỏi chuyện đó?” – Triệu Gia Hoài hơi nghi hoặc.
“Muốn đổi họ cho Kỷ Lam.”
“Cái gì cơ?!”
Triệu Gia Hoài ngớ người ra, sững sờ nhìn Kỷ Minh Tông, đến mức tàn thuốc rơi lên tay cũng chẳng phản ứng, đến khi bị bỏng mới giật mình hất tay.
“Cậu điên rồi à, hay là Kỷ Lam điên rồi?!”
“Dù thế cũng không thể tùy tiện đổi họ chứ!”
“Trước mắt phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Kỷ đã.”
Triệu Gia Hoài: Được rồi!
“Cậu định sắp xếp thế nào?” – Triệu Gia Hoài hỏi.
“Đưa hai người kia đến Kinh Cảng sống một thời gian, bảo họ muốn gì cứ nói.” – Kỷ Minh Tông đáp.
“Để tôi thử xem, người ta chưa chắc đã chịu đâu.”
“Càng sớm càng tốt.” – Kỷ Minh Tông nói, giọng nặng nề.
Anh sợ mình sẽ bị Kỷ Lam “dằn mặt” đến nghẹt thở mất.
Nghĩ đến tính cách của cô, anh lại không nhịn được thở dài.
Khi Triệu Gia Hoài rời khỏi biệt thự Lan Đình, tâm trạng anh nặng nề – thật sự không thể đoán được Kỷ Minh Tông đối với Kỷ Lam là thật lòng hay chỉ xem cô như quân cờ?
Nhưng một điều rõ ràng – nếu không có Kỷ Minh Tông, Kỷ Lam không cách nào thoát khỏi nhà họ Kỷ.
Suốt bao năm qua, nhà họ Kỷ chưa từng chủ động giúp cô tìm lại bố mẹ ruột.
Ai cũng hiểu rõ, ban đầu nhận nuôi cô là để mượn danh tích đức, vừa có tiếng lại vừa được miễn thuế.
Giờ nuôi lớn rồi, họ lại có cách dùng khác – đẩy một cô con nuôi ra liên hôn, có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho gia tộc.
Tính toán của nhà họ Kỷ, thật sự vô cùng tinh vi.
Chỉ dựa vào Kỷ Lam, cô sẽ không thể tự tháo được cái gông đó.
Kỷ Minh Tông làm đến nước này, bất kể thật lòng hay không, sau này dù hai người không thể ở bên nhau, Kỷ Lam cũng không thiệt.
Lão phu nhân nhà họ Kỷ liên tục phái người đi dò la, nhưng đều không có kết quả.
Thủ đoạn của Kỷ Minh Tông rất tàn nhẫn – người nào bị bắt được liền bị đưa vào cục cảnh sát giam giữ, không chết nhưng cũng không thể thoát.
Cuộc chiến giữa hai bên leo thang, và lên tới cao trào đúng dịp nghi lễ khởi công dự án Ngũ Hoàn trong kỳ nghỉ Quốc khánh.
Khi Kỷ Minh Tông xuất hiện, Phong Minh Capital lập tức được đẩy lên đỉnh cao.
Cùng lúc đó là một bài phỏng vấn đặc biệt của đài tài chính.
Anh mặc vest đen cao cấp, đối diện ống kính trò chuyện vô cùng tự nhiên: nói về xu hướng tài chính, kỳ vọng với thị trường Kinh Cảng, và khi nhắc đến thành công của bản thân – câu trả lời của anh khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
protected text
Khi được hỏi làm sao có thể sống độc lập như vậy?
Kỷ Minh Tông kể lại, bằng giọng điềm tĩnh như đang nói chuyện người khác, rằng năm xưa ở nước ngoài từng bị quản gia đầu độc, bị tài xế mưu sát…
Và khi những “vết nhơ” này được phơi bày trên màn hình lớn, nhà họ Kỷ hoàn toàn ngồi không yên.
Kỷ Minh Tông không nghi ngờ gì nữa – anh vừa công khai xé mặt với nhà họ Kỷ trước bao người.
Lời nói của anh, vạch ra một hố sâu giữa anh và gia tộc – hố sâu đó không thể nào lấp đầy.
Cùng lúc đó, một tin nhận thân được đăng tải trên báo chí.
Một cặp vợ chồng người Hoa cho rằng Kỷ Lam chính là đứa con gái thất lạc năm xưa của họ, yêu cầu nhà họ Kỷ phải đưa ra lời giải thích.
Tại sao nuôi cô ấy suốt bao năm, mà trong hệ thống dữ liệu quốc gia lại không hề có thông tin gì? Có phải nhà họ Kỷ cố tình không cho Kỷ Lam tìm lại bố mẹ ruột?
Những câu hỏi liên tục dồn dập, như sóng dữ tràn tới.
Cùng ngày, tại Khách sạn quốc tế Kinh Cảng, Phong Minh Capital tổ chức tiệc cảm ơn sau buổi lễ cắt băng Ngũ Hoàn.
Truyền thông, thương nhân – người người chen chúc, không đếm xuể.