Nếu sau lưng Kỷ Lam không có người chỉ điểm, lão phu nhân không tin nổi. Phát hiện ra mối quan hệ loạn luân giữa Kỷ Minh Tông và Kỷ Lam, giờ bà đã hoàn toàn chắc chắn ai là người đứng sau hậu thuẫn cho cô.
Một công ty muốn vươn lên nhanh chóng trong ngành, nhất định phải có thế lực tài chính mạnh mẽ làm chỗ dựa.
“Đặng Nghi đã nhiều lần chèn ép Kỷ Lam, vậy mà con bé vẫn có thể vươn lên, anh thật sự nghĩ đó là may mắn, hay là vì nó có bản lĩnh? Tâm tư của Kỷ Lam từ lâu đã không còn ở nhà họ Kỷ nữa rồi. Con bé đó rất lanh lợi, chưa chắc không nhận ra những việc các người đã làm.”
“Trước mặt bà thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, còn trước mặt Đặng Nghi chắc chắn là một bộ mặt khác.” Lão phu nhân phân tích rành rọt, rồi đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Tôi không cần biết anh dùng cách gì, Kỷ Lam không thể giữ lại. Nhân lúc người họ Tống kia còn chưa gây ra chuyện gì lớn, sớm nhổ cỏ tận gốc. Dùng chính thủ đoạn mà anh từng áp lên em trai ruột mình để ra tay.”
Câu cuối cùng, bà nói với giọng vô cùng nặng nề.
Kỷ Hồng Nghĩa vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm thấy sợ hãi.
Với tính cách luôn đặt danh dự gia tộc lên hàng đầu của lão phu nhân, chỉ e năm xưa Kỷ Minh Tông chết nơi đất khách cũng chẳng khiến bà dao động là bao.
Cùng lắm bà chỉ buông vài câu, chứ tuyệt đối sẽ không vì mất đi một người con trai mà làm ra việc gì bất lợi cho người khác.
Nếu bây giờ Kỷ Minh Tông không phải là người đứng đầu của Phong Minh Capital, lão phu nhân cũng sẽ không đem những chuyện dơ bẩn ngày xưa họ từng làm ra để nói lại.
Một người đã tám mươi tuổi, lẽ ra nên buông bỏ mọi thứ, sống những năm tháng cuối đời với lòng từ ái. Nhưng bà lại không như vậy.
Ngược lại, càng lớn tuổi, thủ đoạn của bà càng tàn nhẫn hơn.
“Con hiểu rồi.” Kỷ Hồng Nghĩa lạnh nhạt đáp.
protected text
“Đại gia yên tâm, lão phu nhân xưa nay vẫn luôn thương ngài nhất,” Thư Văn khẽ an ủi ông ta.
Nghe đến hai chữ “thương yêu”, Kỷ Hồng Nghĩa khẽ cười bất lực.
Thương yêu ư?
Chưa chắc. Cả đời lão phu nhân chỉ yêu bản thân mình và danh dự của nhà họ Kỷ. Ngoài điều đó ra, con trai, con dâu – đều chỉ là công cụ và vũ khí của bà.
Không ai có thể nhận được dù chỉ một chút chân tình từ bà.
Ngay cả khi chồng mình hiện đang hôn mê nằm trên giường bệnh, bác sĩ ra vào mỗi ngày, bà cũng chưa từng thể hiện chút quan tâm nào. Trái lại, mọi động thái của gia tộc bà đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Khi Kỷ Hồng Nghĩa trở về nhà, Đặng Nghi vội vã bước tới đón. Hai người cùng vào thư phòng, cánh cửa dày nặng đóng lại, bà cất tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bà tự xem đi.”
“Cái này là gì?” Đặng Nghi nhìn dòng tít lớn trên trang tin tức thì thoáng sững người, theo bản năng lên tiếng giải thích: “Không phải em làm đâu.”
Kỷ Hồng Nghĩa đang đun nước pha trà, nhẹ giọng đáp: “Tôi biết.”
“Ai làm? Là lão nhị sao?”
“Chuyện này liên quan gì đến lão nhị? Chuyện của đại phòng chúng ta, chú ấy đâu có rảnh đi nhúng tay vào, vừa mệt người mà lại chẳng được lợi gì.”
“Vậy là ai?” Đặng Nghi bối rối hỏi. Ánh mắt u tối của Kỷ Hồng Nghĩa nhìn về phía vợ, mang theo sự bất lực. Đặng Nghi lập tức hiểu ra: “Là lão phu nhân làm?”
“Tại sao bà ấy lại muốn giết Kỷ Lam? Dù cho cha mẹ ruột của con bé có xuất hiện khiến chúng ta gặp chút phiền toái, thì cũng đâu đáng để phải ra tay độc ác như vậy?”
Theo lẽ thường của lão phu nhân, có vô vàn cách để giải quyết chuyện lần này. Hai bên gia đình ngồi lại, bắt tay hòa giải, không những giữ được thể diện mà còn giành được tiếng tốt. Dù đối phương không tình nguyện, chỉ cần họ thể hiện rõ thái độ tích cực giải quyết vấn đề, thì cũng có thể dẹp yên phần lớn rắc rối. Vậy mà lần này lại chọn cách nguy hiểm nhất.
“Không rõ ràng, chắc chắn có điều giấu giếm.”
Kỷ Hồng Nghĩa bực bội cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế.
Chân mày ông ta nhíu chặt, nét mặt không sao giãn ra nổi.
“Chỉ nhấn mạnh một điều: Kỷ Lam không được phép tồn tại.”
“…”
Đặng Nghi nhất thời không biết nên nói gì. Bà ta không phải vì sợ hãi, cũng không phải thấy Kỷ Lam đáng được tha, mà chỉ cảm thấy không đáng – một đứa con nuôi, có đáng để chính tay mình nhúng bẩn không?
…
“Các mảnh kính cắm vào khá lộn xộn, không thể dùng thuốc tê. Rút thẳng sẽ hơi đau, cô cố chịu chút nhé.”
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ vừa mang găng tay vừa nhìn vết thương trên tay Kỷ Lam.
Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!
“Vâng.” Cô nhẹ giọng đáp.
Bác sĩ kéo ghế đến bên: “Ngồi xuống đây, nếu đau quá còn có thể dựa vào mép giường.”
Cô ngoan ngoãn từ mép giường bước xuống, ngồi vào ghế.
Khi bác sĩ bắt đầu dùng nhíp, cô khẽ cau mày, nín thở cố nhịn không phát ra tiếng nào, bàn tay đặt trên mép giường hơi run rẩy, bấu chặt lấy ga giường.
“Đổi tay.”
Khi gắp xong tay bên này, Kỷ Lam thở phào một hơi, đổi bên, nghiêng người quay lưng lại phía giường.
Nước sát trùng nhỏ xuống vết thương, cô khẽ run lên. Khi đang cố gồng mình chịu đựng, một bàn tay to bất ngờ áp lên sau gáy, ép cô tựa vào một thân người ấm nóng.
Cái hơi nóng ấy còn đến trước cả mùi rượu nồng nặc.
Kỷ Lam không cần quay lại cũng biết là ai.
Chỉ không ngờ, người đang say khướt như vậy lại có thể đến bệnh viện được.
Đêm hôm đó, đối với Kỷ Lam, động tác của bác sĩ không khiến cô run rẩy bằng cái tay đặt lên đầu mình của Kỷ Minh Tông.
Một lúc sau, chừng ba đến năm phút, từ phía trên đầu truyền đến giọng nói: “Làm phiền rồi.”
Bác sĩ và y tá lễ phép đáp: “Không có gì,” sau đó dọn dẹp rời đi, nhưng liên tục ngoái lại nhìn người đàn ông có khí chất nổi bật kia.
Dáng vẻ tuấn tú, khí chất vừa lạnh lùng vừa lịch thiệp, một người đàn ông thành đạt khiến người ta không khỏi liên tưởng.
Trong đầu họ đã nhanh chóng dệt nên cả một tiểu thuyết ngôn tình dài hàng triệu chữ, về mối quan hệ giữa hai người trong phòng khám.
Kỷ Lam mồ hôi thấm lưng, tựa vào bụng Kỷ Minh Tông, cơn đau chưa nguôi, thần trí còn hơi mơ màng. Lúc bác sĩ quay lại, tay cầm hai hộp thuốc.
Ông đưa cho Kỷ Minh Tông, dặn dò cách dùng thuốc giảm đau và kháng viêm.
Bác sĩ dặn gì, anh ghi nhớ tất. Cuối cùng, còn lễ phép nói một câu “Cảm ơn.”
Đợi mọi người rời khỏi, Kỷ Lam mới từ từ ngồi thẳng người dậy, cúi đầu, không rõ nét mặt ra sao.
Kỷ Minh Tông kéo gấu quần, ngồi xổm trước mặt cô, mỉm cười nhìn, trong ánh mắt là sự cưng chiều pha chút giảo hoạt:
“Biết ngoan chưa?”
“Còn muốn chạy nữa không?”
Kỷ Lam nhớ lại chiếc Audi màu đen lúc trước: “Anh giả say?”
“Nếu tôi không giả say, em dám chạy à?”
“Một con chim cứ muốn bay, tôi cũng không giữ nổi. Thà để em tự ra ngoài nhìn thấy cái thế giới hiểm ác này còn hơn là cứ ở đây mơ mộng được bay thoát khỏi lồng.”
Anh ngày nào cũng bận, nhưng trong đầu lúc nào cũng lởn vởn hình bóng Kỷ Lam. Một nửa tâm trí đặt ở công ty, nửa kia thì đặt ở cô. Cảm giác đó, thật sự rất mệt mỏi.
Thế nên, anh chọn cách để cô nếm mùi tổn thương, nếm đủ đắng cay, rồi sẽ ngoan ngoãn quay về bên anh.
“Người là anh sắp xếp?”
Kỷ Minh Tông bật ngón tay gõ nhẹ vào trán cô:
“Tôi không có cái sở thích bệnh hoạn là thuê người giết bạn gái đâu.”
“Thưa ngài,” Nghiêm Hội bước vào, tay cầm theo một chiếc chăn.
Kỷ Minh Tông đúng lúc đứng dậy, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng quấn chăn quanh người Kỷ Lam, rồi đưa thuốc lại cho Nghiêm Hội.
“Về nhà.”
Chiếc chăn quấn lấy cô, Kỷ Minh Tông cẩn thận tránh chỗ bị thương, bế cô vào lòng.