Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 15: Một ao rùa – chỉ khác nhau vài năm tuổi



Két————

Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng phanh gấp, Từ Hưng Lâm siết chặt vô lăng, đạp mạnh phanh. Khi thấy Kỷ Lam đứng trước đầu xe, ông ta sợ đến mức môi tái nhợt.

Hạ kính xe xuống, ông ta quát lên:

“Cô không cần mạng nữa à?”

Kỷ Lam vòng qua đầu xe, đứng cạnh cửa kính nhìn vào Từ Hưng Lâm:

“Từ tổng đột nhiên đổi ý, chẳng hay là chúng tôi đã làm gì phật lòng ông sao?”

“Kỷ tổng, làm ăn phải xem thời điểm. Tôi và cô thời cơ chưa tới, muốn đổi ngày khác bàn bạc, chẳng lẽ không được à?” Từ Hưng Lâm đáp lại.

Kỷ Lam hiểu rất rõ, đó chỉ là một cái cớ để từ chối:

“Tôi hiểu, làm ăn cần thuận thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Không biết Từ tổng có thể cho tôi một thời gian cụ thể, để tôi chọn ngày đến gặp lại?”

“Tôi sẽ bảo thư ký liên hệ với cô.” Từ Hưng Lâm cũng không dám tuyệt tình quá mức.

Dù sao thì lời của người kia cũng đã nói ra.

Ông ta không đoán được vị Kỷ tiểu thư này đã đắc tội người đó tới mức nào.

Cả hai cùng họ Kỷ, lỡ như có quan hệ gì thì sao?

Kỷ Lam lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn xe của Từ Hưng Lâm rời đi.

Từ Ảnh hớt hải chạy tới, thở hổn hển nhìn Kỷ Lam, rồi lại nhìn theo chiếc xe đã đi khuất:

“Đi rồi à? Hai người nói gì vậy?”

Kỷ Lam nheo mắt, thu lại ánh nhìn:

“Người vừa rồi, cậu điều tra được gì không?”

“Không, thư ký nói là lần đầu tiên gặp anh ta.” Trong đầu Từ Ảnh hiện lên đôi mắt khẽ rũ của Kỷ Minh Tông, thần thái mơ hồ như thần tiên như yêu quái, khó mà nhìn rõ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Kỷ Lam, cái nhìn ấy giống như đức Phật hé mắt, sâu không đáy:

“Cậu quen anh ta à?”

“Anh ta chính là ‘Minh tổng’ mà tớ từng kể với cậu.”

“Trời ơi!” Từ Ảnh buột miệng chửi thề, kéo tay Kỷ Lam lên xe:

“Vạn vật không cần sở hữu, nhưng phải biết tận dụng. Tớ thấy Từ tổng nịnh bợ anh ta rõ ràng là có việc cần nhờ. Nếu mời anh ta làm người trung gian nói giúp vài lời, còn hơn chúng ta chạy tới chạy lui vất vả.”

“Nhưng cậu nghĩ xem, người như anh ta, vì sao lại phải giúp chúng ta?” Kỷ Lam cài dây an toàn, giọng điệu nhẹ nhàng mà sắc bén như nhìn thấu lòng người.

Từ Ảnh khẽ gõ ngón tay lên vô lăng:

“Cũng đúng.”

“Dù là tư bản hay người ở trên cao, chẳng ai làm việc gì chỉ vì tốt bụng.”

Chiếc Mercedes đen từ từ rời khỏi bãi đỗ xe, ánh nắng tháng Tư dịu dàng rọi xuống đầu xe, khiến người ta có chút mơ màng:

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng đâu phải người đơn thuần.”

“Cùng là những con rùa trong một ao, chẳng qua là khác nhau ở chỗ một vài năm và vài trăm năm mà thôi.”

Chiếc xe chạy thẳng về Khu khởi nghiệp, lúc sắp xuống xe, Từ Ảnh nói:

“Tối nay là sinh nhật Yến Trang.”

Kỷ Lam khẽ mím môi:

“Tớ không muốn đi.”

Từ Ảnh liếc cô một cái:

“Cậu không đi thì cô em gái của cậu có thể muốn làm mưa làm gió trên đầu cậu đấy. Cậu phải đến để dằn mặt cô ta, chỉ cần ngồi đó, không cần làm gì cả.”

Từ khi Kỷ Nhụy Nhụy được tìm về, cô ta cứ như một con gà mái phát tình, suốt ngày hả họng rêu rao khắp nơi rằng Kỷ Lam là con nuôi, sắp bị đuổi khỏi nhà đến nơi rồi.

Một cô gái đen nhẻm, gầy gò, xách chiếc túi Hermès bản giới hạn, mặc đủ màu sặc sỡ, lấy danh nghĩa nhà họ Kỷ mà ra ngoài khoa trương khắp nơi.

Nhà họ Kỷ cũng chẳng buồn quản.

Tối đó, Từ Ảnh mang cho cô một chiếc váy dài, voan màu hồng nude để lộ xương quai xanh thanh tú. Thiết kế ôm sát tôn lên đường cong uyển chuyển, sắc hồng khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo, mềm mại. Với khuôn mặt ấy, cả Kinh Cảng chẳng ai sánh bằng.

Thành phố đầu tàu này chưa bao giờ thiếu nơi ăn chơi cho giới nhà giàu.

protected text

Mấy chục năm vững vàng không lay chuyển, phí thành viên hằng năm lên tới bảy con số, mỗi năm lại gia hạn một lần. Nơi này, năm nào cũng có người mới vào, người cũ ra đi, thay đổi chóng mặt.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Sánh ngang với giới tài chính ở Kinh Cảng, cũng tàn nhẫn không kém.

Khi Từ Ảnh báo số phòng và tên, nhân viên phục vụ ở cửa gật đầu, nhưng lại hơi do dự liếc nhìn Kỷ Lam:

“Vị này là…?”

“Mới đến làm à? Đến đại tiểu thư nhà họ Kỷ mà cũng không nhận ra? Cần tôi báo luôn số căn cước để anh tra hồ sơ thành viên không?”

“Không… không cần,” nhân viên có chút lắp bắp: “Chỉ là, vài phút trước đã có một vị Kỷ tiểu thư vào rồi.”

“Thế anh tra hồ sơ người ta chưa?” Từ Ảnh sắc mặt trầm xuống, bộ dạng rõ ràng không ngại gây chuyện.

“Cô ấy đi cùng với thiếu gia Từ Tiềm.” Nhân viên biết rõ những người đến nơi này đều là người có địa vị, không dám đắc tội.

Nghe thấy tên Từ Tiềm, Từ Ảnh tức đến nỗi lồng ngực run lên:

“Hôm nay tôi không yên với cái tên họ Từ này rồi!”

“Đừng nói nhảm, kiểm tra giấy tờ đi.” Từ Ảnh cầm lấy túi của Kỷ Lam, rút giấy tờ ra đưa cho nhân viên.

Đối phương cúi đầu nhìn, liên tục xin lỗi, cúi người mời hai người vào.

“Vậy tức là, vị Kỷ tiểu thư vừa vào đó không phải là hội viên của các anh? Không mời người ra ngoài sao?” Từ Ảnh vừa đưa lại túi cho Kỷ Lam, vừa lạnh nhạt hỏi.

“Tôi sẽ lập tức xử lý.”

Hai người đi thẳng lên phòng riêng tầng 23. Trong thang máy, Kỷ Lam nhìn cô qua vách thép bóng loáng.

Từ Ảnh bắt gặp ánh nhìn của cô:

“Nhìn tớ làm gì?”

“Cậu đang tính toán cách dằn mặt Kỷ Nhụy Nhụy à?”

Từ Ảnh bật cười khẽ:

“Cần gì tính toán chuyện đó?”

Trong phòng, đèn sáng trưng. Mọi người hoặc trò chuyện, hoặc chơi bài, hoặc hóng chuyện.

Lúc nhân viên bước vào, Kỷ Nhụy Nhụy đang ngồi bên bàn chơi bài, Từ Tiềm ngồi cạnh vòng tay đầy ám muội, vừa dạy cô ta đánh bài.

“Kỷ tiểu thư, dường như cô chưa phải là hội viên của chúng tôi.”

Tiếng xì xào trong đám đông bỗng im bặt, có người lập tức ra mặt:

“Mắt mù à? Cô ấy là ai anh không biết sao? Đại tiểu thư nhà họ Kỷ, con ruột của ông chủ Dược phẩm Mậu Sinh đấy!”

Quản lý của hội sở Kinh Cảng liếc sang người vừa nói:

“Nhưng thông tin của vị tiểu thư này chưa từng được đăng ký trên hệ thống của chúng tôi.”

Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Kỷ Nhụy Nhụy:

“Hội sở có quy định, mong Kỷ tiểu thư đừng làm khó chúng tôi.”

“Đúng vậy!”

Từ cửa, giọng châm chọc vang lên rõ mồn một, Từ Ảnh xách túi bước vào, dáng đi lả lướt, ánh mắt dừng trên người Kỷ Nhụy Nhụy:

“Kỷ tiểu thư chẳng lẽ muốn làm khó mấy người làm thuê này sao?”

Cô chuyển ánh mắt, nhìn sang Từ Tiềm:

“Chỉ mấy triệu thôi mà, hay là thiếu gia Từ ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân một phen?”

Ánh mắt Từ Tiềm chợt sắc lại, nhìn chằm chằm Từ Ảnh đầy khó chịu.

Từ Ảnh thấy thế, lập tức châm thêm lửa:

“Tôi thấy lạ thật đấy, người sắp liên hôn với nhà họ Kỷ là nhà họ Yến, sao anh lại dính lấy người khác? Nếu đã vậy, ít nhất cũng chọn chỗ khác chứ? Đây là tiệc sinh nhật của vị hôn phu tương lai mà.”

“Thiếu gia Từ chẳng lẽ đang cố tình chen ngang làm người thứ ba sao?”

Từ Tiềm tức đến trợn trừng mắt, lập tức đứng phắt dậy, túm lấy tay Từ Ảnh định kéo cô ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua Kỷ Lam, cô chau mày, liền nắm lấy cổ tay anh ta:

“Thiếu gia Từ, anh định làm gì vậy?”

“Kỷ Lam, cô rảnh quá à?” Từ Tiềm vung tay, gạt cánh tay cô ra:

“Chuyện nhà tôi, đến lượt cô xen vào sao?”