Chiếc túi giấy bị xé toạc giữa lúc hai người giằng co.
Chiếc áo khoác đen rơi lả tả xuống đất.
Hứa Huyễn không nghĩ nhiều, lập tức bước lên định giẫm lên, nhưng Kỷ Lam nổi giận, giơ chân đá thẳng vào bụng cô ta, khiến Hứa Huyễn văng ra mấy mét.
Cơn đau khiến Hứa Huyễn ôm bụng nằm rạp dưới đất không thể đứng dậy nổi.
“Tưởng tôi không có tính khí à?” – Kỷ Lam cúi người nhặt chiếc áo khoác lên đưa lại cho nhân viên, ra hiệu gói lại lần nữa.
Một cửa hàng đồ hiệu sang trọng, nay lại gặp cảnh như thế này, người qua đường không khỏi dừng chân hóng chuyện.
Kỷ Lam sải bước tiến lại gần, đưa tay túm cổ áo vest của Hứa Huyễn:
“Hứa Huyễn, tôi là người dễ tính chứ không phải là không có tính khí. Cô thật nghĩ tôi sẽ mãi nhường nhịn cô à?”
“Rời khỏi nhà họ Kỷ, cô nghĩ cô là cái thá gì?” – Hứa Huyễn cố nén đau, chống tay nhìn lên Kỷ Lam.
“Tôi không là gì cả,” – Kỷ Lam đáp lạnh lùng – “Nhưng thế cũng chẳng ngăn tôi dạy dỗ cô một trận.”
Cô đưa tay đẩy Hứa Huyễn ngã xuống đất, rồi giơ chân đạp mạnh vào cổ chân cô ta, một tiếng “rắc” vang lên, khớp cổ chân lệch hẳn, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp cửa hàng.
Hứa Huyễn ôm chân, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến mức không còn hơi sức để chửi rủa.
“Cô quên rồi sao? Tôi không còn là Kỷ Lam trước đây nữa. Giờ vị trí của tôi chẳng cần đến nhà họ Kỷ hay nhà họ Tống chống lưng, vẫn có thể khiến cô phải trả giá.”
Đầu mũi giày của cô khẽ động, không cho Hứa Huyễn một chút cơ hội phản kháng.
Sau vụ của Tưởng Thiếu Đình, mà vẫn chưa biết sợ, đúng là tìm đường chết.
“Cô tưởng nhà họ Kỷ sẽ tha cho cô à? Nhà họ Kỷ sớm đã…”
“Hứa Huyễn, cô đang nói vớ vẩn gì thế? Chị tôi tìm được cha mẹ ruột, cả nhà chúng tôi đều rất vui mừng, cô hiểu chuyện nhà tôi đến mức nào mà dám nói vậy? Châm ngòi ly gián, cô rốt cuộc có ý đồ gì?”
Hứa Huyễn sắp buông lời ác độc thì bị Kỷ Nhụy Nhụy bất ngờ cắt ngang, hối hả như thể sợ chậm một giây nữa là không bịt được miệng cô ta.
Gần như ngay tức thì, Hứa Huyễn tỉnh táo lại.
Có những lời, nếu buột miệng thốt ra, không chỉ không thích hợp mà còn có thể rước họa vào thân.
Kỷ Lam nhìn hai người này một tung một hứng, liền hiểu ra – Hứa Huyễn tám phần là bị người khác lợi dụng làm con tốt. Còn Kỷ Nhụy Nhụy, từ bao giờ lại có bản lĩnh giật dây người khác thế này?
“Chị à, em thay Hứa Huyễn xin lỗi chị,” – Kỷ Nhụy Nhụy vừa nói vừa đỡ Hứa Huyễn dậy, ánh mắt hướng về phía Kỷ Lam tỏ ra yếu đuối –
“Cô ấy chỉ là vì em mà bất bình.”
“Câu này của Kỷ tiểu thư nghe cứ như tôi là người bắt nạt cô vậy,” – ánh mắt Kỷ Lam đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở Kỷ Nhụy Nhụy –
“Ở đây ai cũng có thể làm chứng, tôi mới là người bị hại. Nếu có người nên được bênh vực, thì cũng phải là người bên cạnh tôi mới đúng. Kỷ tiểu thư không tốt nghiệp giáo dục bắt buộc chín năm à?”
“Em chỉ lỡ lời…”
“Chỉ một câu lỡ lời mà có thể trắng đen đảo lộn, khiến người khác hiểu sai? Nếu người không rõ ngọn ngành bị lời nói của cô dẫn dắt, biến tôi – người bị hại – thành kẻ gây chuyện, vậy chẳng phải cô chính là người gieo oan trái? Kỷ tiểu thư, cô thế này thì tuyệt đối không thể làm trong ngành pháp luật, nếu không, thiên hạ sẽ thêm bao nhiêu oan hồn đây?”
Kỷ Lam từng câu từng chữ ép người, khiến đối phương không nói được gì.
Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, áo khoác vắt hờ trên sofa.
Từ khi rời nhà họ Kỷ bước chân vào giới chuyên nghiệp, phong cách ăn mặc và trang điểm của cô đều toát lên khí chất nữ cường nơi thương trường.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ dễ thương của Kỷ Nhụy Nhụy và đám người kia, cô mang dáng vẻ trưởng thành và điềm tĩnh.
Không phải vì cô muốn tỏ ra thế, mà bởi vì – lời nói lấn át quân tử, quần áo trấn áp tiểu nhân.
“Học làm sếp vài ngày đã biết mắng người rồi sao? Ba mẹ nuôi của Nhụy Nhụy dù không sinh cô ra cũng nuôi cô khôn lớn, không có ơn sinh thành thì cũng có ơn dưỡng dục đấy.” – Hứa Huyễn cố tình đẩy cô vào vị trí “vong ân phụ nghĩa”, muốn đâm trúng chỗ yếu của cô.
Nhưng Hứa Huyễn không biết – cả đời này, Kỷ Lam ghét nhất chính là câu nói đó từ miệng người ngoài: “Không có ơn sinh thành thì cũng có ơn dưỡng dục.”
Bởi vì – ơn nghĩa, là thứ phải xuất phát từ lòng chân thành mới đáng trân trọng.
“Nuôi một đứa trẻ chỉ để lợi dụng kiếm lợi, thì nói gì đến ơn nghĩa?”
Kỷ Lam lạnh giọng tiếp tục:
“Hứa Huyễn, cô bênh nhà họ Kỷ dữ vậy, hay tôi sắp xếp cho cô họp báo phát biểu vài câu?”
Đúng lúc này, nhân viên bán hàng xách túi quà đã được gói lại kỹ càng ra ngoài, sợ lại có chuyện nên còn bọc thêm một lớp túi nữa.
“Cô Tống.”
Kỷ Lam liếc mắt nhìn, nhận lấy túi, thuận tay cầm áo khoác trên ghế rồi định rời đi.
Khi đi ngang qua Kỷ Nhụy Nhụy, cô bất ngờ bị kéo lấy cánh tay:
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Chị ơi, ba mẹ rất nhớ chị.”
Kỷ Lam liếc mắt nhìn bàn tay đang túm lấy tay mình:
“Không lẽ Kỷ tiểu thư chưa từng nghĩ, cô là con ruột còn họ vẫn nhớ tôi – có lẽ là do cô chưa làm tốt đủ?”
“Hay là cô muốn nói với mọi người, trong lòng người nhà họ Kỷ, con gái ruột như cô còn không được sủng ái bằng tôi – kẻ ngoài cuộc?”
Gương mặt lạnh lùng của Kỷ Lam không giấu được sự khó chịu, cô gạt tay ra.
Thấy Kỷ Nhụy Nhụy vẫn không chịu bỏ cuộc, cô bước tới gần, ghé sát tai nói nhỏ đủ hai người nghe:
“Cô còn chọc tôi nữa, tin không tôi lôi mấy bà con nghèo nàn của cô ra cho thiên hạ nhìn thử?”
Lời đe dọa vừa dứt, cả người Kỷ Nhụy Nhụy run lên, kinh ngạc nhìn Kỷ Lam.
Cô ta biết?
Sao cô ta lại biết chuyện đó?
“Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm. Kỷ Nhụy Nhụy, cô nghĩ mình thông minh lắm à?”
Kỷ Nhụy Nhụy sững sờ tại chỗ. Đến khi lấy lại tinh thần, Kỷ Lam đã đi xa. Cô ta vội vàng đuổi theo vài bước, định kéo lại:
protected text
Cảnh Hòa thấy Kỷ Lam không muốn dây dưa thêm, liền bước ra cản:
“Cô Kỷ, xin giữ tự trọng!”
Kỷ Nhụy Nhụy nhíu mày nhìn Cảnh Hòa:
“Bà là ai?”
Người phụ nữ này khí chất bất phàm.
Chẳng lẽ là người nhà họ Tống?
“Không liên quan đến cô,” – Cảnh Hòa lạnh nhạt đáp, thấy Kỷ Lam đã vào thang máy, mới quay người rời đi.
Nhân vật chính đã rời khỏi, vở kịch gần như đến hồi kết.
Kỷ Nhụy Nhụy lòng đầy lo lắng, bồn chồn không yên, trong đầu cứ quanh quẩn câu “mấy bà con nghèo nàn” mà Kỷ Lam vừa nhắc đến.
Tay buông thõng hai bên khẽ run lên. Hứa Huyễn ôm bụng lết lại nắm lấy tay cô.
Tay vừa chạm vào, Kỷ Nhụy Nhụy phản xạ né tránh, khiến Hứa Huyễn cũng giật mình.
“Cô sao vậy?” – Hứa Huyễn ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì,” – Kỷ Nhụy Nhụy hoàn hồn –
“Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
…
Chiều tối, Kỷ Nhụy Nhụy trở về nhà họ Kỷ.
Vừa vào nhà, thấy Đặng Nghi đang tiếp khách. Cô cứ tưởng là người ngoài, định lánh mặt. Nhưng không ngờ vừa đến gần, Đặng Nghi đã vẫy tay:
“Nhụy Nhụy, lại đây.”
“Mẹ.”
Đặng Nghi đẩy một tập tài liệu đến trước mặt cô, thuận tay mở ra:
“Lại đây, xem con thích phong cách nào.”
“Cái gì vậy ạ?” – Kỷ Nhụy Nhụy ngạc nhiên.
“Ảnh mẫu lễ cưới. Việc hôn nhân giữa con và Yến Trang đã được hai nhà thống nhất, quyết định đầu năm sau tổ chức. Cuối năm nay phải chuẩn bị xong mọi thứ.”
“Không phải nói là cuối năm sau sao?” – Kỷ Nhụy Nhụy sững người. Nói dời là dời à? Vì sao?
Bị hỏi vậy trước mặt người ngoài, Đặng Nghi có phần mất mặt.
Bà cố nén vẻ không vui, giải thích:
“Đã xem ngày rồi, cuối năm sau không có ngày nào hợp tuổi hai đứa.”