“Cậu không thấy rất kỳ lạ sao?” Từ Ảnh vừa nắm vô lăng, vừa nghiêm túc phân tích mọi chuyện.
“Cậu vừa biết tin nhà họ Kỷ định đẩy cậu đi liên hôn, thì người đó đã lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Mọi thứ trùng hợp tới mức như thể anh ta biết rất rõ hoàn cảnh và khó khăn hiện tại của cậu vậy.”
“Mục đích không trong sáng.” Từ Ảnh kết luận bốn chữ.
“Đều như nhau cả thôi, tớ cũng đâu có trong sáng gì cho cam.” Kỷ Lam cười nhạt. “Chẳng ai là người tốt thật sự cả. Nếu anh ta có bản lĩnh thì coi như tớ đặt cược đúng người, còn nếu chỉ giả vờ phô trương thì tớ cũng chẳng lỗ gì — cùng lắm cũng khiến Đặng Nghi tức sôi mấy ngày.”
Từ Ảnh thở dài: “Cũng phải, cậu đã thảm tới mức này, thì có tệ hơn nữa cũng chẳng còn gì để mất.”
Cuộc gọi kết thúc, Kỷ Lam ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm ly bia nhìn căn nhà trống trải.
Nói là hoang tàn thì chưa hẳn, mà bảo viên mãn thì càng không đúng.
Bảo cô thảm, ít ra cô cũng kiếm được một căn hộ trả hết bằng tiền mặt từ nhà họ Kỷ.
Bảo cô sống tốt, thì mấy năm qua Đặng Nghi thực sự chưa từng coi cô là người.
Còn Kỷ Hồng Nghĩa, xưa nay đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Đặng Nghi không làm quá, ông ta chẳng buồn can thiệp.
Người nhà họ Kỷ, ai nấy đều chỉ biết đến lợi ích, ích kỷ đến tột cùng. Những gì Đặng Nghi và Kỷ Hồng Nghĩa làm, từng câu từng chữ đều nhắm vào lợi lộc. Cái gọi là tình cảm? Chẳng qua chỉ là lớp mặt nạ để che đi bộ mặt giả tạo của họ mà thôi.
Kỷ Lam ngửa cổ uống cạn lon bia lạnh, tiện tay đặt ly xuống bàn trà, rồi quay người bước vào phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông cửa đánh thức cô dậy. Cô dụi mắt, búi lại mái tóc rối bù, khoác lên người chiếc váy ngủ hai dây bằng ren rồi ra mở cửa.
Cửa mở ra, Nghiêm Hội đứng đó, thấy Kỷ Lam trong bộ đồ ngủ, mặt anh lập tức đỏ bừng: “Cô, cô Kỷ.”
Kỷ Lam hơi ngại, lùi người vào sau cánh cửa, liếc nhìn khuôn mặt đỏ từ mặt đến cổ của anh, ho nhẹ một tiếng: “Có việc gì vậy?”
“Tiên sinh bảo tôi đưa tài liệu đến cho cô. Đây là hợp đồng của Hưng Lâm Quảng Cáo, Từ tổng đã ký xong. Tiên sinh nói, đây là món quà đầu tiên xác lập quan hệ. Món quà thứ hai đang trên đường tới.”
Kỷ Lam sững người, nhận lấy hợp đồng rồi lật xem. Quả nhiên — thứ mà cô tốn bao công sức, hết nhún nhường lại đi năn nỉ mà vẫn không có được, vậy mà người nào đó chỉ nhẹ nhàng là có.
“Anh—” Kỷ Lam vừa ngẩng đầu định nói gì đó, thì phát hiện trước cửa đã không còn ai.
“Đi nhanh thế làm gì?” Nghiêm Hội vừa lên xe, Trương Ứng ở ghế phụ thấy bộ dạng anh thì hỏi: “Mặt cậu làm sao mà đỏ vậy?”
Nghiêm Hội vừa cài dây an toàn vừa nói: “Không có gì.”
Chuyện thế này, có thể nói được sao?
Chủ nhân vẫn còn ở phía sau kia kìa!
Cũng không hiểu sao hai người kia lại “hoa hòe hoa sói” dính với nhau nhanh thế.
Anh còn chưa kịp “đập nhịp trống mở màn”, hai người họ đã “bỏ qua đoạn quảng cáo mà nhảy thẳng vào cao trào” rồi, khiến anh lo muốn chết.
Chiếc Rolls-Royce đen lướt qua thành phố, chạy thẳng đến sân bay, dừng ở khu vực VIP. Kỷ Minh Tông vào thang máy đi thẳng đến phòng chờ riêng.
Trương Ứng đi theo anh, vừa đi vừa báo cáo: “Bên Ngân hàng Hằng Lập vừa gửi tin, sáng nay Dược phẩm Mậu Sinh và Bất động sản Phú Nguyên đều đã nộp đơn vay vốn, mỗi bên không chỉ một lần.”
protected text
“Tôi đã sắp xếp rồi.” Trương Ứng đáp: “Đặng Nghi tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện, danh nghĩa là quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Tôi đoán tiểu thư Kỷ sẽ tham dự, Lê Trinh cũng nhận được thiệp mời.”
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Minh Tông sải bước đi ra, bóng lưng thẳng tắp tỏa ra vẻ lạnh lùng: “Bà ta tính toán cũng thật khéo.”
Trương Ứng nhất thời không đoán được tâm trạng anh, cân nhắc một chút rồi nói tiếp: “Từ hôm qua, Đặng Nghi đã bắt đầu tìm hiểu về Lê Trinh, có vẻ như muốn gán ghép cậu ta với tiểu thư Kỷ.”
Người đàn ông bước đi chợt khựng lại, sống lưng thẳng thớm dường như căng cứng hơn vài phần, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực: “Ai với ai?”
“Lê Trinh và tiểu thư Kỷ Lam.”
Kỷ Minh Tông im lặng một lúc, dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, bật cười lạnh:
“Muốn câu sói mà lại không dám bỏ mồi, Đặng Nghi đúng là cái kiểu nhỏ nhen, tính toán vụn vặt, nhìn mà tức cười thật đấy.”
“Định ngày nào?”
“Ngày 29 tháng Tư.” Trương Ứng đáp.
“Đi xem náo nhiệt một chút, tôi muốn xem bà ta còn giở được trò gì.”
…
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Kỷ Lam vừa thay đồ xong, trang điểm cẩn thận, tay cầm theo tài liệu và quà, kéo cửa chuẩn bị ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, liền thấy Kỷ Nhụy Nhụy đứng ngay ngoài cửa, tay đang định nhấn chuông.
“Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đúng là tâm linh tương thông ghê!” Dì giúp việc trong nhà xách theo túi đồ, đứng phía sau cười nói.
Kỷ Lam không đáp, ánh mắt dừng lại trên người Kỷ Nhụy Nhụy:
“Có chuyện gì?”
“Mẹ bảo em mang lễ phục đến cho chị, thứ Bảy này, ngày 29, có một buổi tiệc từ thiện, chị phải tham dự.”
Lại nữa?
Cô ta không còn chiêu trò nào khác à?
“Không rảnh.”
Kỷ Lam vừa nói vừa định bước qua cô ta để đi.
Kỷ Nhụy Nhụy liền nghiêng người chắn đường cô.
“Mẹ nói rồi, dù gì chị cũng còn mang họ Kỷ, làm quá lên cũng chẳng có lợi gì. Có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, cuộc sống của chị sẽ không đến nỗi nào đâu.”
Kỷ Lam nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô ta ưỡn ngực như muốn chạm trời, cố tạo ra vẻ tao nhã quý phái, liền nhếch môi đầy châm biếm:
“Nói xong rồi à?”
“Giao đồ xong có phải còn phải đi học lễ nghi nữa không? Về nhà họ Kỷ sống cũng cực phết nhỉ? Nào là lễ nghi, hình thể, trà đạo, thẩm mỹ nghệ thuật… học mấy cái đó chán chết đi được, đúng không?”
Sắc mặt Kỷ Nhụy Nhụy khẽ biến:
“Không liên quan đến chị.”
Hồi đó, sau khi bị bắt cóc, cô ta bị người kia bỏ lại trước cửa một gia đình ở quê để trốn tránh truy lùng từ nhà họ Kỷ. Gia đình đó rất bình thường, có thể cho cô ăn học đã là cố gắng hết mức.
Sau hai mươi năm sống trong cảnh chật vật, cô ta tưởng rằng trở về Kinh Cảng sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quý.
Ai ngờ, đợi cô ta lại là một “nhà tù xa hoa”.
Đặng Nghi cho cô ta tiền, mua cho cô ta hàng hiệu, một chiếc váy có thể đủ mua một căn nhà ở thị trấn cũ cô từng sống.
Nhưng những thứ đó không hề miễn phí.
Cô ta được yêu thương rất nhiều, nhưng cũng phải tuân thủ vô số quy tắc.
Nhà họ Kỷ là gia tộc lớn, yêu cầu với con cái vô cùng nghiêm khắc, không có chỗ cho sự thỏa hiệp.
Những gì Kỷ Lam học suốt hai mươi năm, giờ cô ta đang phải từng bước bắt đầu lại.
Nói không đau khổ là giả.
“Dì Trương, dì tránh ra một lát.” Kỷ Lam liếc mắt nhìn dì Trương đứng sau, bà đã làm ở nhà họ Kỷ nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Kỷ Lam nên không hỏi gì thêm, đặt túi đồ xuống cạnh cửa rồi rời đi.
Kỷ Lam mặt lạnh, hơi nghiêng người tới gần, chậm rãi nói từng chữ:
“Kỷ Nhụy Nhụy, muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó. Cuộc sống hào môn không dễ sống như cô tưởng.”
“Cô hãy nhớ kỹ—những bước mà tôi đang đi hôm nay, sau này cô cũng sẽ phải vất vả bước theo từng bước.”
“Kỷ Lam—!” Kỷ Nhụy Nhụy như bừng tỉnh, giận dữ hét lên, nhưng Kỷ Lam đã bước vào thang máy.
Cô ta không cam lòng, lập tức đuổi theo, nhân lúc cửa thang máy sắp khép lại hét lên:
“Chị với tôi không giống nhau! Chị là con nuôi, còn tôi mới là con ruột!”
Giữa khe cửa đang khép dần, Kỷ Nhụy Nhụy chỉ thấy Kỷ Lam chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như ác ma hiện thân:
“Càng thảm hơn.”