Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 27: Mới hôm kia còn đồng ý làm bạn gái tôi, mà hôm nay đã ra ngoài xem mắt rồi



Ào——

Kỷ Lam vùng lên từ dưới nước.

Cô đưa tay gạt đi làn nước đọng trên hàng mi, đập vào mắt là một người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề đứng bên bể bơi, hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn cô, như thể đang quan sát một sinh vật lạ.

Ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng phản chiếu lại hình ảnh nhếch nhác của cô: “Cách xuất hiện của cô Kỷ đúng là liên tục mang đến bất ngờ.”

Cuối tháng tư, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, bể bơi có hệ thống giữ nhiệt, nhưng vẫn không thể nói là dễ chịu. Kỷ Lam lơ lửng trong làn nước, nhìn người đàn ông trước mặt như một vị thần giáng thế, trong đầu chợt hiện lên câu nói của Từ Ảnh: “Trên đời này, làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy?”

“Cứu tôi.”

“Được,” người đàn ông hơi cúi xuống, kéo ống quần rồi ngồi xổm bên mép bể, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo sự khinh thường của kẻ bề trên: “Cầu xin tôi đi.”

protected text

Có phải là… đạt được rồi thì không biết trân trọng nữa?

Một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt cô, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn anh, làn nước phía sau gợn sóng lấp lánh, lớp vải voan trắng trên chiếc váy dạ hội trải dài trên mặt nước, trôi nổi và bồng bềnh.

Ánh sáng và cảnh sắc ấy khiến Kỷ Lam trở nên rực rỡ như một Tô Đát Kỷ tái thế.

Thân hình uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp – không có gì là không khiến đàn ông mê đắm.

Kỷ Lam điềm tĩnh đưa tay về phía anh, giọng mềm mại đầy khẩn cầu: “Làm ơn, cứu tôi.”

Kỷ Minh Tông khẽ nhếch môi, đưa tay ra nắm lấy tay cô – tư thế như một vị thần ban ơn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào nhau.

Móng tay sơn trắng của Kỷ Lam từ từ móc lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.

Chỉ trong tích tắc, cô nghiêng người ra sau, dốc toàn lực muốn kéo anh xuống nước. Nhưng Kỷ Minh Tông dường như đã đoán được ý đồ của cô, lập tức buông tay, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay cô, một tay nhấc bổng cô ra khỏi bể bơi.

Lúc nửa người cô vừa rời khỏi mặt nước, cánh tay còn lại của anh đỡ lấy eo cô, siết cô vào lòng.

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên đầu: “Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu, dám kéo tôi xuống nước?”

Kỷ Lam định ngồi dậy phản bác, nhưng anh càng ôm chặt hơn.

Mãi đến khi họ lên phòng trên lầu, một chiếc khăn tắm từ trên đầu trùm xuống, cô mới có cơ hội giãy giụa đôi chút.

“Thật không bằng anh, Minh tiên sinh à. Hôm kia còn bảo tôi làm bạn gái, hôm nay lại để tôi phải cầu xin như thế này.”

“Tách” – tiếng bật lửa vang lên.

Kỷ Minh Tông vứt hộp thuốc lá lên bàn trà trong phòng suite, ngậm điếu thuốc, xuyên qua làn khói mỏng mà nhìn cô. Chiếc váy dạ hội bằng lụa ướt đẫm dính sát vào cơ thể cô, đường cong lồ lộ, khiến người ta không khỏi liên tưởng.

“Không bằng cô đâu,” anh rút điếu thuốc khỏi miệng, khẽ cười: “Mới hôm kia còn nhận lời làm bạn gái tôi, mà hôm nay đã đi xem mắt người khác rồi.”

Kỷ Lam đang lau tóc thì khựng lại, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Minh Tông: “Sao anh biết?”

“Tôi không thể biết sao?”

“Không đến mức ấy,” Kỷ Lam ném chiếc khăn ẩm lên ghế sofa bên cạnh, kéo váy dài ướt sũng lê qua sàn, ngồi xuống bên cạnh anh. Đầu ngón tay vừa định chạm vào vai anh thì đã bị ánh mắt sắc như dao của anh liếc qua – cô ngoan ngoãn thu tay lại.

“Đi tắm đi,” Kỷ Minh Tông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói đầy vẻ chán ghét không giấu giếm.

“Tôi không có quần áo.”

“Sẽ có người mang tới, cô đi tắm trước.”

“Minh tiên sinh sẽ không nhân lúc tôi đang tắm mà dàn dựng một màn ‘bắt gian tại trận’ kiểu giới nhà giàu đấy chứ?”

Người đàn ông này lai lịch mơ hồ, mức độ nguy hiểm khó đoán, không thể không đề phòng.

Kỷ Minh Tông cười – là kiểu cười như bị chọc tức mà bật cười.

Ngũ quan sắc sảo, khí chất sâu lắng, khi anh nhìn xuống cô, dù không nói gì cũng khiến người ta thấy áp lực: “Cô Kỷ, bớt đọc tiểu thuyết ngôn tình lại đi.”

Cửa phòng suite khép lại.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Kỷ Minh Tông rời phòng, cởi áo vest ném cho Nghiêm Hội, tiện tay tháo luôn cà vạt.

Vốn là một người đàn ông nghiêm chỉnh trong bộ vest, giờ phút này đã biến thành một chàng trai trẻ quyến rũ trong áo sơ mi trắng và quần tây đen.

“Chưa có lệnh của tôi, không cho cô ta ra khỏi phòng.”

“Rõ,” Nghiêm Hội gật đầu, nhất thời không đoán nổi tâm tư của vị gia này.

Vừa mới yêu nhau, còn chưa đến giai đoạn “say như điếu đổ”?

“Cứ tưởng chuyện tối nay hỏng bét rồi, vẫn là Chủ tịch Kỷ bản lĩnh – đàn bà không làm lung lay được giang sơn của anh.” Triệu Gia Hoài đang cân nhắc xem nên đi hay ở thì thấy Kỷ Minh Tông quay lại. Ngoài việc ướt sũng từ đầu đến chân theo đúng nghĩa đen, trông anh chẳng có gì thay đổi.

Mỹ nhân quyến rũ đến mấy, cũng không khiến anh “hạ phàm”.

“Lắm lời.” Kỷ Minh Tông liếc anh một cái.

Tối nay, chỉ cần Kỷ Lam xuất hiện ở buổi tiệc, anh cũng sẽ tìm cách đưa cô rời đi.

Chỉ là khéo đúng lúc Kỷ Nhụy Nhụy ngốc nghếch lại tiện tay giúp anh một phen.

Bầu không khí trong hội trường tiệc vô cùng sôi nổi.

Khi Kỷ Minh Tông bước vào, một gia nhân nhà họ Kỷ tinh mắt reo lên: “Tam gia đến rồi!”

Âm lượng không lớn nhưng đủ khiến nhiều người ngoảnh đầu lại.

Ban đầu chỉ là tò mò…

Nhưng khi thực sự nhìn thấy người, tất cả hóa thành sửng sốt và kinh ngạc.

Dưới lớp áo sơ mi trắng là thân hình cao ráo rắn rỏi, cổ áo hơi mở, không theo lề lối nghiêm cẩn, thế nhưng cũng chẳng thể che giấu được khí chất quý phái và vẻ lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám tới gần.

Sự xuất hiện gây xôn xao ở cửa khiến Đặng Nghi và Kỷ Hồng Nghĩa chú ý.

Họ lần theo ánh mắt mọi người và nhận ra người đang gây náo động là Kỷ Minh Tông.

Sắc mặt Đặng Nghi trở nên phức tạp.

Ghen tỵ, bực bội, hoang mang… đủ loại cảm xúc thay nhau lướt qua.

Cuối cùng là Kỷ Hồng Nghĩa giữ được bình tĩnh, gọi một tiếng: “ Chú ba.”

Câu nói giúp phá tan cục diện lúng túng.

“Anh cả.” Kỷ Minh Tông khẽ gật đầu, thái độ khiêm nhường lễ phép.

Kỷ Hồng Nghĩa rất ưa kiểu biểu hiện đó của anh, xem sự khách khí của anh là biểu hiện của việc biết điều, liền khoác vai giới thiệu: “Mọi người, để tôi giới thiệu, đây là con trai thứ ba nhà họ Kỷ – Kỷ Minh Tông.”

“Kỷ tam gia? Không phải vẫn đang ở nước ngoài sao? Về nước khi nào vậy?”

“Cụ ông tuổi đã cao, hai người anh thì mỗi người nắm giữ một sản nghiệp, nếu cậu ấy không về, sau này chẳng được chia đồng nào, về là đúng rồi.”

“Nhìn khí chất cậu ấy đi, rõ ràng còn hơn hẳn hai ông anh của mình.”

Tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi, từng người thì nhỏ giọng, nhưng gom lại thì chẳng khác gì lớp học đang ồn ào như chim sẻ.

Chen giữa tiếng ồn đó, Trần Nghiên nắm chặt tay Kỷ Minh Đạt, hoảng hốt: “Cậu ta đến đây làm gì? Ai mời?”

“Có lẽ là lão phu nhân thông báo?” Kỷ Minh Đạt cũng cảm thấy khó hiểu.

Với kiểu tiệc thế này, ông ta và Kỷ Hồng Nghĩa tất nhiên chẳng muốn để Kỷ Minh Tông xuất hiện.

“Lão phu nhân thiên vị đến mức này, không sợ sau khi chết rồi bọn mình đào tro bà ta đem rải ra biển chắc?” Trần Nghiên nghiến răng tức giận.

Kỷ Minh Đạt liếc nhìn xung quanh, xác định không ai nghe thấy, mới thấp giọng quát khẽ: “Nói năng linh tinh gì đấy?”