Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 3: Ngoan ngoãn thì ở lại



Vừa xuống máy bay, Kỷ Hiển đã nghe nói về vụ việc rối ren trong nhà.

Anh vội vàng chạy về, và ngay lập tức đụng phải một màn “kịch hay”.

Em gái ruột bị bắt cóc nay trở về – chuyện thương cảm thì không sai, nhưng cũng phải có đầu óc một chút chứ.

“Anh… anh ơi…”

Kỷ Nhụy Nhụy bị anh quát một tiếng, liền co rúm lại trốn sau lưng Đặng Nghi.

Đặng Nghi bước lên trước, bảo vệ con gái:

“Kỷ Hiển, con bé là em ruột của con, là em ruột thật sự.”

Ánh mắt Kỷ Hiển lướt qua Kỷ Lam – người vẫn im lặng không tranh cãi – rồi chuyển sang nhìn Kỷ Nhụy Nhụy. Anh bật cười lạnh:

“Vậy còn Lam Lam là cái gì?”

“Từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi, Lam Lam chỉ là đứa trẻ đáng thương mà nhà họ Kỷ nhặt về nuôi thôi.”

Kỷ Hiển cười khẩy, ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm:

“Trước kia thì sao? Lúc chưa tìm được con gái ruột, mẹ suốt ngày ‘con gái yêu’ này, ‘con gái cưng’ nọ, yêu chiều đến mức sợ người ta rơi mất. Giờ tìm được con ruột rồi thì muốn đá người ta về lại bụng mẹ luôn à?”

“Mẹ, đừng cãi với anh nữa… là lỗi của con, con trở về đột ngột quá… con không muốn vì con mà ảnh hưởng đến tình cảm của mọi người… con đi là được rồi…”

Kỷ Nhụy Nhụy rơm rớm nước mắt, dịu giọng như trà nhài pha đường.

Kỷ Hiển từ nhỏ đã chơi bời với đám công tử ăn chơi trong tứ cửu thành, loại con gái nào mà chưa từng gặp?

Gái làng chơi, diễn viên kịch – thủ đoạn thế nào anh chưa từng thấy? Vui thì giả vờ ngây thơ chơi cùng, không vui thì chỉ một câu “biến đi” là xong.

Giờ cái kiểu “trà xanh” của Kỷ Nhụy Nhụy đúng là đụng nhầm phải chuyên gia vạch mặt gái giả tạo:

“Em mà không đi, anh cũng khinh thường em.”

Kỷ Nhụy Nhụy sững người, chết trân nhìn Kỷ Hiển.

Đến khi phản ứng lại, liền ôm tay Đặng Nghi khóc toáng lên.

“Xuống hết đây cho tôi!”

Tiếng ồn ào trên lầu cuối cùng cũng khiến Kỷ Hồng Nghĩa nổi giận, quát lớn từ dưới phòng khách.

Biệt thự nhà họ Kỷ không phải quá rộng – ba tầng và một tầng hầm, tổng diện tích sử dụng hơn 300 mét vuông.

Sau khi tìm lại được Kỷ Nhụy Nhụy, căn phòng trống cũng đã có người vào ở.

Không đến mức chật chội, nhưng chắc chắn cũng chẳng dư dả.

Kỷ Hồng Nghĩa mặc bộ trường bào kiểu cũ, ngồi trên sofa gỗ lê hoa, sắc mặt âm trầm, gương mặt lộ rõ giận dữ.

Thấy Đặng Nghi và Kỷ Nhụy Nhụy ngồi đối diện, ông càng thêm bực bội.

Năm xưa, khi đang mang thai mà cãi nhau với ông, Đặng Nghi bỏ về quê sinh con ở bệnh viện huyện. Kết quả là con gái vừa sinh ra đã bị bắt cóc — vụ việc ấy kéo dài suốt hai mươi năm.

Nay con được tìm lại, nếu cứ bình thường thì chẳng nói làm gì. Nhưng bà ấy lại đưa Kỷ Nhụy Nhụy về rầm rộ như tuyên bố chủ quyền, còn định gán ghép con bé với nhà họ Yến.

Nực cười!

Kỷ Lam dù gì cũng là đứa trẻ lớn lên trong môi trường hào môn, ăn học đàng hoàng, khí chất và cách đối nhân xử thế đều vượt xa Kỷ Nhụy Nhụy.

Kỷ Hồng Nghĩa phiền não châm điếu xì gà:

“Lam Lam, con có gì muốn nói không?”

Kỷ Lam nhẹ lắc đầu:

“Không có ạ.”

“Chuyện này là do ba mẹ suy nghĩ không chu toàn. Hôm nay vốn là sinh nhật con, mẹ con vì quá nhớ Nhụy Nhụy nên có chút sơ suất, con cố gắng bao dung một chút.”

Kỷ Hiển thấy Kỷ Lam không nói gì, tức giận huých nhẹ vào hông cô:

“Sao không thấy mẹ bao dung với Lam Lam nhỉ? Váy sinh nhật thì bị lột, về nhà lại còn bị đuổi khỏi phòng.”

“Kỷ Hiển, con bớt nói một câu thì chết à?”

protected text

“Thôi, muộn rồi, ai về phòng nấy nghỉ đi.”

Trở lại phòng, Kỷ Lam dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi bất lực.

Cô bước đến trước gương, vạch áo lót ra kiểm tra, khi nhìn thấy vết đỏ trên da mới xác nhận rằng — cảm giác tối qua không sai.

Cô thật sự đã lên giường với ai đó?

Chẳng lẽ là ba tên rác rưởi trong quán bar kia?

Tiêu rồi!

Ba thì gió chiều nào theo chiều ấy, mẹ thì điên loạn, em gái thì “trà xanh”, còn cô – tan vỡ?

Mới chỉ vừa đến tuổi trưởng thành, cuộc đời đã nát đến mức không thể dùng từ “thảm” để diễn tả.

Nhà họ Kỷ tại Kinh Cảng – gia tộc trăm năm.

Tổ tiên từng lập công lớn, truyền đến nay đã xây dựng nên một đế chế thương mại hùng mạnh.

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

Biệt thự nhà họ Kỷ tọa lạc tại Kim Mậu Loan – khu biệt thự ven hồ nổi tiếng nhất ở Kinh Cảng, nơi ở của giới siêu giàu.

Men theo con đường vòng quanh hồ lên tới đỉnh núi, chính là phủ lớn của nhà họ Kỷ.

Biệt phủ theo phong cách tân cổ điển Trung Hoa, cánh cổng gỗ dày khép chặt như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Trong sân, cụ bà đang đứng bên một cây tùng đón khách, nhìn người làm vườn cắt tỉa cành lá. Kỷ Hồng Nghĩa đứng bên cạnh, dáng vẻ cung kính, ngay ngắn.

Chờ bà hỏi chuyện.

“Đứa nhỏ được tìm lại, tính tình thế nào?”

“Được nuôi ở gia đình bình thường hai mươi năm, chung quy vẫn không bằng con cháu mình tự tay dạy dỗ,”

Kỷ Hồng Nghĩa thành thật trả lời.

Hiện tại mà nói, Kỷ Nhụy Nhụy kém xa Kỷ Lam.

“Vậy thì giữ lại trong nhà mà dạy dỗ cho đàng hoàng, học xong quy củ mới được ra ngoài. Mất mặt trong nhà còn chấp nhận được, chứ định để mất mặt với thiên hạ à?”

Nhà họ Kỷ cơ nghiệp to lớn, không thể chịu nổi loại mất mặt này.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Kỷ Hồng Nghĩa, ông vội cúi đầu đáp:

“Vâng ạ.”

Từ sáng sớm đã bị người của cụ bà gọi lên phủ lớn để mắng một trận.

Bốn, năm mươi tuổi đầu rồi, đứng trước mặt mẹ ruột mà không dám ngẩng cao đầu.

“Còn Kỷ Lam, các người định xử lý sao?”

Kỷ Hồng Nghĩa do dự:

“Mẹ dạy bảo.”

Cụ bà nhận lấy tách trà từ tay người giúp việc, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:

“Tự con quyết định. Nếu con bé biết điều thì giữ lại, còn nếu ở lại nhà mà cứ gây chuyện thị phi thì để nó dọn ra ngoài.”

“Nhà cửa không yên ổn thì sẽ ảnh hưởng đến vận khí.”

“Con hiểu rồi.”

Kỷ Hồng Nghĩa rời khỏi phủ lớn, Đặng Nghi đã ngồi sẵn chờ ăn sáng.

Vừa kéo ghế ngồi vào vị trí chủ nhà, ánh mắt ông vô thức lướt về phía Kỷ Lam.

Kỷ Lam bắt được ánh mắt ấy, trong lòng lập tức căng thẳng.

Nhà họ Kỷ rất coi trọng quy củ, cụ bà lại cực kỳ xem trọng huyết thống – người trong nhà và người ngoài tuyệt đối không lẫn lộn.

Sáng sớm, Kỷ Hồng Nghĩa bị gọi lên phủ lớn để hỏi tội, giờ về cứ nhìn cô như cân đo đong đếm, cho thấy vị trí của cô đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

“Ba, con muốn dọn ra ngoài sống.”

Kỷ Lam chủ động ra chiêu trước.

Kỷ Hồng Nghĩa giật mình, trong lòng rùng mình một cái — con bé này biết đọc tâm sao?

“Sao lại thế?”

“Gần công ty hơn, tiết kiệm thời gian đi lại.”

Kỷ Hồng Nghĩa tỏ ra đầy tình cảm:

“Ở nhà vẫn là yên tâm hơn.”

Kỷ Lam liền thuận theo ông mà nói:

“Ở nhà đúng là tốt thật, nhưng đi lại bất tiện.”

Nói đến đó, xem như giúp ông giữ mặt mũi, tránh phải làm người “đuổi con ra khỏi nhà”. Kỷ Hồng Nghĩa cũng không làm bộ nữa, gật đầu rồi nhìn sang Kỷ Hiển:

“Giúp em tìm một căn hộ.”

Kỷ Hiển liếc mắt nhìn Đặng Nghi và Kỷ Nhụy Nhụy, nhàn nhã nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi hỏi:

“Mua hay thuê?”

Kỷ Lam sửng sốt — đúng là chỉ có Kỷ Hiển mới thẳng ruột ngựa như vậy!

Đặng Nghi nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Mua đi.”

Kỷ Hồng Nghĩa dằn chén xuống, nghiêm túc nói.

Kỷ Hiển thản nhiên đặt ly xuống:

“Vậy phải chọn khu an toàn, vị trí tốt. Dù sao em gái là con gái, sống một mình cũng phải chú ý.”

Kỷ Hồng Nghĩa ừ một tiếng:

“Con tự thu xếp. Tiền không thành vấn đề.”