“Cô Kỷ, Tổng giám đốc Tưởng mời cô lên lầu.”
Hôm sau, Kỷ Lam cùng Trương Phân đến công ty nhà họ Tưởng. Hiếm khi mọi việc lại thuận lợi đến vậy.
Thuận lợi đến mức Trương Phân có chút không tin nổi vào mắt mình: “Cậu làm cách nào khiến ông ta xuôi theo vậy?”
“Cậu đoán thử xem?” Kỷ Lam cười hỏi lại.
“Làm sao mà tớ đoán nổi chứ?”
Trong văn phòng của Tưởng Thiếu Đình, hương trà thoang thoảng. Trên chiếc bàn trà bên cạnh, nước sôi lăn tăn, lá trà trong ấm thủy tinh đang cuộn mình xoay tròn.
Khi Kỷ Lam bước vào, cô nở nụ cười nhã nhặn: “Tưởng tổng.”
“Cô Kỷ, đến rồi đến rồi, mời ngồi mời ngồi.” Tưởng Thiếu Đình thay đổi hoàn toàn so với những lần mỉa mai trước, đích thân đứng dậy đón Kỷ Lam ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô tỉ mỉ: “Cô Kỷ đúng là người tài giấu nghề! Nếu biết cô thân thiết với Tổng giám đốc Triệu, chúng ta đã chẳng cần phải vòng vo phức tạp như vậy rồi.”
“Từ khi nào cô và Tổng giám đốc Triệu quen biết nhau vậy?” Tưởng Thiếu Đình muốn kết thân với những người có thế lực, mà Triệu Gia Hoài chính là một trong số đó. Nghe nói, Triệu Gia Hoài còn có mối quan hệ mật thiết với vị tổng giám đốc ẩn danh của Phong Minh Capital – một người quyền thế, rất khó tiếp cận.
Tưởng Thiếu Đình đã mời Triệu Gia Hoài đến mười lần, đối phương chỉ chịu xuất hiện đúng một lần.
Cái “tư thế” đó thật sự là cao ngạo đến mức hắn ta phải kiễng chân cũng chưa chắc chạm được.
Giờ thông qua Kỷ Lam mà có thể bắt mối, đương nhiên hắn ta muốn tranh thủ cơ hội.
“Nhờ phúc của Tưởng tổng thôi,” Kỷ Lam trả lời một cách lấp lửng.
Tưởng Thiếu Đình khựng lại – chẳng lẽ là hắn ta vô tình làm mai cho hai người này? Nếu thật vậy, sau này mà gặp Triệu Gia Hoài, hắn ta còn biết giấu mặt vào đâu?
“Ôi trời,” Tưởng Thiếu Đình vỗ đùi một cái, vội vàng phủi sạch trách nhiệm: “Chuyện này cũng khó nói lắm. Lần đầu cô Kỷ đến tìm tôi, tôi đã nhận được cuộc gọi của Đặng tổng, người ta vừa nói bóng gió vừa ám chỉ, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện của cô. Nếu không tôi đâu có làm khó cô như vậy.”
Chuyện này đúng là thật. Đặng Nghi quả thật đã từng đến tìm hắn ta, bảo đừng nhúng tay vào chuyện của Kỷ Lam.
Chỉ là về sau, vì thấy Kỷ Lam xinh đẹp, hắn ta nảy sinh tà ý nhưng lại không dám hạ mình, hy vọng cô sẽ chủ động đến gần. Tưởng rằng mình có thể chiếm được mỹ nhân, ai ngờ lại có Triệu Gia Hoài chen ngang.
Làm rối tung cả một ván cờ.
“Thảo nào,” Kỷ Lam bật cười: “Tôi đã nói rồi, Tưởng tổng không phải là người như vậy.”
Tưởng Thiếu Đình cười ha hả, che giấu sự ngượng ngùng, thuận theo lời cô mà cúi người rót trà.
Sau hai tháng trời kiên trì, cuối cùng Kỷ Lam cũng cầm được bản hợp đồng trên tay, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bước vào thang máy, Trương Phân đã giành lấy hợp đồng, xem đi xem lại không tin nổi: “Ký thật rồi hả? Cậu dùng phép màu gì vậy? Có thể khiến lão dê già đó…”
Kỷ Lam liếc cô nàng một cái sắc lạnh, Trương Phân lập tức im bặt, chợt nhớ ra nơi này vẫn là địa bàn của người ta.
…
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động.
Bộ phim ngắn ở phim trường đã đóng máy, Từ Ảnh đưa các nghệ sĩ công ty về lại Kinh Cảng.
Vừa về đã kêu trời kêu đất, tìm Kỷ Lam rủ đi spa.
Vừa nằm xuống giường, Từ Ảnh đã than vãn không ngừng: “Mệt chết mất, tớ vừa làm cha vừa làm mẹ, mấy cô nhóc bây giờ tính tình bướng kinh khủng.”
“Bản thân tớ còn như trẻ con vậy mà! Suốt ngày phải chạy theo dỗ dành họ.”
“Nếu luyện thêm vài năm nữa, chắc tớ có thể vừa chơi mười gã đàn ông bằng một tay mất!”
Kỷ Lam bật cười thành tiếng, biết rõ hai nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty quả thực rất khó chiều: “Cậu cực rồi.”
“Không chỉ là cực đâu,” Từ Ảnh chống người dậy nhìn Kỷ Lam, tấm chăn mỏng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn nà: “Tớ cần tìm một người đàn ông để xoa dịu tâm hồn đang tổn thương này. Cậu phải đi với tớ.”
“Đi đâu?” Kỷ Lam hỏi.
“Tìm người mẫu nam ấy!” Từ Ảnh gào lên: “Chuyện của Tưởng Thiếu Đình cũng xong rồi, tảng đá trong lòng tớ rơi xuống rồi, hết kỳ nghỉ lại bận bù đầu bù cổ, tớ phải tranh thủ hồi máu trước!”
“Cậu đi với tớ không?”
“Đi, đi, đi,” Kỷ Lam vội vàng gật đầu.
Hai người rời khỏi tiệm spa, đi dọc theo bờ sông Kinh Hà, tìm một quán đồ Nhật ăn nhẹ vài miếng. Quẹo qua một con phố, trước mặt chính là con đường nổi tiếng với hàng loạt quán bar.
Ở Kinh Cảng, chỉ cần có tiền, bạn sẽ không thiếu chỗ để giải trí.
Thời tiết tháng Năm bắt đầu ấm dần lên, Kỷ Lam mặc một chiếc váy dài chiffon màu xanh rêu, theo Từ Ảnh bước vào trong, chọn một phòng bao rồi gọi quản lý.
Chẳng mấy chốc, hơn chục người đàn ông được dẫn vào, xếp thành hàng trong phòng.
Từ Ảnh dựa người vào sofa, cầm ly rượu trên tay, từ tốn đánh giá từng người: “Có thể mang ra ngoài không?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Chị ơi, chỗ em chỉ bán tài nghệ chứ không bán thân.”
Từ Ảnh nhướng mày: “Không bán thân?”
Quản lý lúng túng đáp: “Vâng… đúng vậy.”
“Chị có tiền,” Từ Ảnh giọng dứt khoát, khí thế áp đảo: “Vậy bán không?”
“Cái này…” Quản lý khó xử liếc ra sau một cái, rồi nói tiếp, “Phải xem ý của từng người.”
Cản người kiếm tiền chẳng khác nào giết cha mẹ người ta. Đám trai trẻ muốn kiếm tiền, ông ta tất nhiên không ngăn cản.
Trong phòng mờ tối, Từ Ảnh nhếch môi cười khẽ, ngón tay trắng mịn giơ lên chỉ: “Chọn cậu đó.”
Cuối cùng quay sang nhìn Kỷ Lam: “Còn cậu thì sao?”
…
Tầng cao nhất, trong phòng bao.
Kỷ Minh Tông ngồi nghiêng người trên ghế sofa, tay áo sơ mi xắn cao, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa trò chuyện bâng quơ với người đối diện.
protected text
Vì chuyện này, họ liên tục đàm phán với bên quản lý quy hoạch.
Ở thương trường, chuyện làm ăn thường được giải quyết trên bàn nhậu hoặc trong những nơi tràn ngập sắc hương.
Không khí trong phòng bao mờ tối, các cô gái rót rượu, đút trái cây, kề sát bên cạnh đong đưa thân hình, làm ra vẻ như chỉ muốn lột sạch người bên cạnh ngay tại chỗ.
“Kỷ tổng,” Trương Ứng từ bãi đậu xe mang quà lên, cúi người ghé sát tai Kỷ Minh Tông, nói nhỏ: “Cô Kỷ đang ở dưới lầu.”
Kỷ Minh Tông khẽ động hàng mi dài cụp xuống: “Dưới lầu?”
“Vâng,” Trương Ứng gật đầu.
“Làm gì?”
Trương Ứng không dám nói thẳng, ánh mắt chỉ lướt qua rồi thu lại từ đám người phía ban quản lý quy hoạch.
Ý tứ đã quá rõ ràng.
Ánh mắt Kỷ Minh Tông vốn điềm tĩnh giờ đây thoáng rạn nứt, anh gẩy gạt tàn thuốc, nghiêng đầu ra hiệu Trương Ứng ngồi xuống.
Rồi lấy điện thoại ra, những ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình.
Sau đó, anh nói đôi câu với người trong phòng, rồi đứng dậy rời đi.
…
Dưới lầu, Kỷ Lam vừa bị Từ Ảnh giục chọn người, đối phương đã ngồi cạnh, chuẩn bị rót rượu cho cô.
Một tin nhắn tới.
Là người đàn ông đã nửa tháng không liên lạc – cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ra đây.”
Kỷ Lam sững người.
Cô cầm điện thoại đứng dậy, định ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.”
Từ Ảnh nheo mắt nghi ngờ: “Phòng bao có toilet mà!”
Kỷ Lam mím môi, liếc cô một cái: “Đi nặng, sợ ám mùi làm cậu ngạt.”
Từ Ảnh: “…”
Cửa phòng bao mở rồi lại khép lại. Vừa bước ra, Kỷ Lam đã trông thấy người đàn ông đứng trong hành lang tối om – dáng người cao lớn, tấm lưng rộng dưới ánh đèn trần chiếu xuống càng thêm vững chãi.
Gió lạnh từ máy điều hòa trung tâm cuốn theo làn khói thuốc lập lòe nơi đầu ngón tay ông.
Một ánh nhìn trĩu nặng đè nén phủ xuống người cô – đầy sức ép và quyền lực.