Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 46: Buổi tụ họp lấy cớ để mai mối ngầm



“Kỷ tiểu thư,” Nghiêm Hội đưa túi giấy tới: “Tiên sinh nhờ tôi mang thuốc đến cho cô.”

“Thời gian và liều lượng dùng thuốc…”

“Tôi sẽ xem hướng dẫn sử dụng,” lời Nghiêm Hội còn chưa dứt đã bị Kỷ Lam cắt ngang. Cô cầm thuốc, sắc mặt u ám, bước lên lầu.

Nghiêm Hội có chút lúng túng gãi mũi, anh vốn biết đây chẳng phải việc gì dễ chịu.

Tối qua hai người họ ồn ào cả đêm, nửa đêm đầu tiếng kêu thất thanh liên tục vang lên.

Nửa đêm sau lại là những tiếng nức nở không dứt.

Không cần tưởng tượng cũng biết “chiến sự” ác liệt thế nào.

Sáng nay đưa Kỷ Lam về Kim Mậu Phủ, sắc mặt cô ấy lạnh đến mức như muốn giết người.

protected text

Chỉ là… tội nghiệp cho con gái người ta.



Đến chiều, Kỷ Lam ngẩng đầu khỏi kịch bản, ánh mắt dừng trên cô gái trẻ trước mặt: “Tác giả nguyên tác có ý kiến gì không?”

“Đối phương thấy rất ổn, nói là rất sát nguyên tác.”

Kỷ Lam khẽ gật đầu: “Kinh phí có hạn, dùng diễn viên mới đi.”

“Tôi sẽ liên hệ với các giảng viên ở học viện, nhờ họ giới thiệu cho chúng ta nhé?”

“Được,” Kỷ Lam lại gật đầu.

Cánh cửa văn phòng vừa khép lại, điện thoại trên bàn của Kỷ Lam vang lên, cô nghiêng đầu nhìn, cái tên “Đặng Nghi” hiện liên tục khiến vẻ chán ghét trong mắt cô không thể che giấu nổi.

Điện thoại reo rồi tắt, tắt rồi lại reo.

Lặp đi lặp lại vài lần rồi cuối cùng cũng im bặt.

Gần cuối giờ làm, điện thoại của Tôn Lạc gọi đến khiến Kỷ Lam hơi bất ngờ.

“Thư ký Tôn.”

“Kỷ Tiểu thư,” giọng Tôn Lạc vẫn lịch sự như mọi khi: “Kỷ tổng dặn tôi thông báo tối nay có buổi tụ họp tại tầng cao nhất của Kinh Cảng Thiên Địa.”

“Với ai?” Kỷ Lam hỏi.

Tôn Lạc bên kia thành thật trả lời: “Kỷ tổng không nói, xin lỗi cô.”

“Biết rồi.”

Kinh Cảng Thiên Địa nằm trong khu tài chính CBD, khá xa.

Không lâu sau cuộc gọi, Kỷ Lam lái xe đến nơi.

Cô đi thẳng lên nhà hàng tầng cao nhất, vừa bước vào đã cảm nhận được nơi này có không khí quá đỗi lãng mạn, chẳng giống địa điểm tụ họp bình thường, mà chẳng khác nào nơi hẹn hò lý tưởng.

Bước chân của Kỷ Lam khẽ khựng lại vì nghi ngờ.

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì tiếng gọi “Kỷ Tiểu thư” đã vang bên tai.

Lê Trinh trong bộ vest đen đang ngồi cạnh cửa sổ, thấy cô đến liền lịch sự đứng dậy chào đón.

“Tổng giám đốc Lê?” Ánh mắt Kỷ Lam lướt một vòng rồi dừng lại trên người anh ta: “Chuyện này là sao?”

“Kỷ tổng hẹn tôi tới,” Lê Trinh nói thật: “Con Kỷ Tiểu thư?”

“Tôi cũng vậy.” Không nghi ngờ gì nữa, đây là một buổi mai mối trá hình dưới cái cớ tụ họp gia đình.

Hai người nhất thời rơi vào cảnh ngượng ngùng, Lê Trinh cười nhẹ, bất đắc dĩ nhún vai: “Lúc lên thang máy tôi nghe người ta nói nhà hàng này rất khó đặt bàn. Nếu Kỷ tiểu thư không bận, có thể cùng ăn tối?”

Lê Trinh là người làm việc gì cũng chu toàn.

Có thể sống thoải mái trong một doanh nghiệp gia tộc, ngoài việc có người hậu thuẫn, năng lực của anh ta cũng không thể xem thường.

Trong hoàn cảnh này, cùng ăn một bữa cơm hay trở thành “bạn ăn tối”, thật sự có thể mang hàm ý rất khác.

“Vậy tôi xin không khách sáo.”

Lê Trinh kéo ghế cho cô, Kỷ Lam chỉnh lại váy rồi ngồi xuống.

Anh gọi phục vụ giới thiệu món, sau khi gọi món xong, ánh mắt Lê Trinh lại rơi lên người Kỷ Lam: “Kỷ Tiểu thư về rồi mà không nói rõ với lệnh tôn sao?”

Kỷ Lam biết anh đang nói đến chuyện gì, nâng ly nước nhấp một ngụm rồi thản nhiên đáp: “Tổng giám đốc Lê, tôi làm gì có bản lĩnh đó?”

“Họ mà không bóc lột đến giọt máu cuối cùng của tôi thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi.” Cô ngừng lại một chút, nhìn Lê Trinh rồi nói tiếp: “Còn anh, lại không từ chối sao?”

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

Lê Trinh mỉm cười nhẹ: “Người làm công ăn lương như tôi đâu có quyền tự quyết. Hằng Lập là doanh nghiệp gia tộc, nhà họ Kỷ dạo này lại chẳng yên ổn, ba người con tranh giành quyền thừa kế, cuối cùng ai chiếm được thế thượng phong cũng chưa biết. Lê mỗ tôi, lúc nào cũng có thể phải đổi cấp trên, không khéo thì mất cả chén cơm, mong Kỷ tiểu thư thông cảm.”

Toàn bộ người trong Kinh Cảng đều đang dõi theo nhà họ Kỷ.

Muốn xem vở kịch này rốt cuộc sẽ hạ màn trên đầu ai.

Hằng Lập, Mậu Sinh, Phú Nguyên—ba công ty này, chỉ cần tách riêng ra đã là những ông lớn trong ngành.

Kết hợp lại thì đúng là bá chủ Kinh Cảng.

Nếu họ chia ra, những người khác còn có cơ hội kiếm ăn; nhưng nếu kết hợp, thì đến cả hớp canh cũng phải nhìn sắc mặt người nhà họ Kỷ.



“Nhụy Nhụy, em đến rồi à?”

Kỷ Nhụy Nhụy vừa bước vào phòng yoga, mấy người vừa tan lớp đang ngồi trong sảnh trò chuyện thấy cô liền vui vẻ gọi lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Lại đây xem cái này,” một người bên cạnh đưa điện thoại cho cô: “Em xem có phải là Kỷ Lam không?”

Miệng thì nói lời quan tâm, nhưng ánh mắt mấy người kia không ngừng liếc nhìn Kỷ Nhụy Nhụy, rõ ràng mang theo ý dò xét, giống như đang chờ xem trò vui.

Kỷ Nhụy Nhụy chỉ liếc qua đã nhận ra người phụ nữ trong ảnh là Kỷ Lam, còn người đàn ông thì là Yến Trang.

Đám người kia chỉ chờ cô xác nhận đó là Kỷ Lam, sau đó lại được dịp chế nhạo cô.

“Không phải,” Kỷ Nhụy Nhụy thu ánh mắt lại, giọng thản nhiên đáp.

Đối phương ngỡ ngàng: “Không phải?”

“Sao chị thấy giống lắm mà?”

“Thật à?” Kỷ Nhụy Nhụy hỏi ngược lại: “Em thấy không giống. Mấy chị cứ chơi tiếp nhé, em đi học đây.”

Kỷ Nhụy Nhụy quay người rời đi, trong góc khuất không ai nhìn thấy, hai bàn tay cô siết chặt rồi lại buông lỏng, lặp đi lặp lại.

“Tôi cứ tưởng con bé đó là từ quê lên, chẳng có tâm cơ gì, ai ngờ cũng ghê gớm thật.”

“Không có bản lĩnh thì làm sao đuổi được Kỷ Lam ra khỏi nhà?” Có người phụ họa.

“Lúc nãy nó nói chắc như đinh đóng cột, suýt nữa tôi tin không phải Kỷ Lam thật đấy.”

Tiếng bàn tán dần biến mất phía sau, toàn thân Kỷ Nhụy Nhụy như bốc lửa.

Tan học về nhà, vừa vặn thấy Đặng Nghi cùng thư ký của Kỷ Hồng Nghĩa là Tôn Lạc bước ra từ phòng quà tặng, trong tay xách một túi giấy trắng trơn không có logo, không thể đoán được bên trong là gì.

“Về rồi à?”

“Vâng,” Kỷ Nhụy Nhụy đáp lời.

Tôn Lạc thấy cô về, chào hỏi một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.

Sau lưng, giọng Kỷ Nhụy Nhụy vang lên: “Mẹ, liên hôn nhất định phải là với Yến Trang sao?”

Bước chân của Tôn Lạc hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta liền tiếp tục bước đi, có điều tốc độ chậm hẳn lại.

“Con nói vậy là sao?”

“Rõ ràng Yến Trang thích Kỷ Lam. Con mà lấy anh ta thì cả hai cũng chỉ hành hạ nhau thôi,” Kỷ Nhụy Nhụy đem chuyện xảy ra ở phòng yoga kể lại cho Đặng Nghi.

Nghe xong, lông mày Đặng Nghi cau chặt: “Con chắc là Kỷ Lam?”

“Con chắc chắn,” Kỷ Nhụy Nhụy nói như đinh đóng cột: “Dù cô ta có hóa thành tro, con cũng nhận ra được dáng người đó.”

“Con cứ bình tĩnh đã, đợi chuyện với Lê Trinh thành rồi, Yến Trang chẳng phải sẽ là của con sao?”

“Nhưng Yến Trang không yêu con. Chẳng lẽ con vẫn phải lấy anh ta?”

Đặng Nghi, người đã làm chủ mẫu nhà họ Kỷ suốt bao năm, không cần nói nhiều cũng nhìn thấu mọi chuyện: “Rốt cuộc là con cảm thấy Yến Trang không yêu con nên không muốn liên hôn, hay là vì anh ta thích Kỷ Lam nên con mới phản đối?”

Tâm tư của Kỷ Nhụy Nhụy bị vạch trần, vẻ bối rối thoáng hiện nơi đáy mắt.



“Để tôi đưa Kỷ tiểu thư về?” Bữa ăn kết thúc, Lê Trinh sau khi thanh toán liền lịch sự đề nghị đưa về.

Kỷ Lam nhìn ra ngay, người này chẳng có bao nhiêu chân tình, lời nói ra mang theo sự khách sáo, kiểu như “tôi nói vậy thôi, cô đừng tưởng thật”.

Nhưng Kỷ Lam lại chẳng hề ngại mấy trò đó, khóe môi cong lên, lập tức đáp: “Được thôi!”