Bên ngoài, thấy mãi không có ai ra mở cửa, Đinh Mẫn định gọi điện.
Trong phòng ngủ, chuông điện thoại vang lên, Kỷ Lam cáu kỉnh ném khăn trong tay xuống, cầm điện thoại lên nghe.
“Lam Lam, bác đang ở trước cửa nhà cháu.”
“Yến phu nhân, cháu đã đi ngủ rồi,” – giọng Kỷ Lam không hề khách khí, chẳng còn kiên nhẫn. Những người này, ai cũng tưởng cô dễ bắt nạt, nửa đêm tới gõ cửa, là cô nhất định phải tiếp sao?
“Bác chỉ muốn nói vài câu thôi, không làm phiền cháu lâu đâu,” – Đinh Mẫn vẫn giữ được giọng điệu tương đối ôn hòa. Với Kỷ Lam, bà vốn không có ác cảm, cô gái này tuy trẻ tuổi nhưng cư xử rất khéo léo.
Nếu không phải vì Kỷ Nhụy Nhụy đột ngột trở về… nghĩ đến đây, Đinh Mẫn thở dài – đúng là số phận trớ trêu.
“Yến phu nhân, có chuyện gì mà không thể nói vào ban ngày sao?”
“Hay là… bác nghĩ bất cứ lúc nào bác đến tìm cháu, cháu cũng phải sẵn sàng tiếp đón?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tai Đinh Mẫn, chẳng dễ nghe chút nào.
Bà còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Lam đã tiếp lời: “Đêm hôm khuya khoắt, người đàng hoàng nên ở nhà nghỉ ngơi.”
“Trước giờ bác chưa thấy cháu sắc sảo như vậy đấy, Kỷ Lam.”
“Cháu cũng chưa từng thấy bác diễn giỏi đến thế,” – khi Kỷ Nhụy Nhụy chưa trở về, bà còn vờ như quý mến cô lắm. Giờ Kỷ Nhụy Nhụy vừa xuất hiện là hận không thể đá cô ra khỏi thế giới này ngay lập tức. Khi người ngoài gán ghép cô với Yến Trang, ánh mắt ghét bỏ của anh ta cũng chẳng thèm che giấu.
“Những chuyện bác nói xấu cháu bên ngoài, cháu không phải không biết. Yến phu nhân, bác cũng là bậc trưởng bối, nếu không cho cháu chút thể diện, chẳng lẽ cũng không cần mặt mũi sao?”
Nói cho cùng, ai mới là người thật sự không ra gì?
Kỷ Lam cúp máy, ném điện thoại xuống giường, mặc kệ Đinh Mẫn đang tức đến phát điên ngoài cửa.
Kỷ Minh Tông đứng bên cạnh, toàn bộ nét mặt và cảm xúc của Kỷ Lam đều lọt vào mắt anh.
“Em làm căng như vậy, không sợ sau này sẽ có thêm kẻ thù sao?”
Kỷ Lam đặt điện thoại lên tủ đầu giường, giọng điệu nhàn nhạt: “Em có Minh tổng mà, anh sẽ che chở cho em.”
“Em biết cách leo cao thật đấy.”
…
Sáng hôm sau, Kỷ Lam mở mắt dậy thì phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng Kỷ Minh Tông.
Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy A4, dòng chữ lớn đập vào mắt: “Đi công tác – chìa khóa biệt thự Lan Đình”
Kỷ Lam cầm chìa khóa lên nhìn, rồi lại thở dài đặt xuống.
Ý là muốn cô dọn đến sống chung?
Thôi…
Đã bao năm sống nhờ người khác, bây giờ khó khăn lắm mới có được cái ổ nhỏ của mình, nếu lại dọn đi, chẳng còn cảm giác an toàn.
…
Cuối tháng Năm, Từ Ảnh dẫn người tới bám sát đoàn phim, còn Kỷ Lam thì tích cực tuyển dụng ở Kinh Cảng. Nhờ thầy cô trong khoa hỗ trợ, cô mời được không ít người giỏi chuyên môn về làm việc. Cả bộ phim đều dùng diễn viên mới.
Đạo diễn có tay nghề cao, thẩm mỹ cũng rất riêng.
Từ lúc khai máy đến giờ, đoàn làm phim vẫn chưa xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Cuối xuân bước sang đầu hè, thời tiết ở Kinh Cảng ngày đêm chênh lệch rõ rệt.
Nếu gặp mưa, tiết trời như trở lại đầu xuân, gió lạnh như luồn vào tận xương, khiến ai cũng run rẩy.
Cuối tháng Năm, Kỷ Lam hẹn dùng bữa với giáo viên trong khoa.
Địa điểm là một quán trà kiểu Hong Kong kín đáo ở Kinh Cảng, phòng riêng mang phong cách cổ, không quá sang trọng.
Trương Phân ra ngoài một lát rồi quay lại, trên tay cầm hai bình đựng rượu màu trắng tinh, đặt giữa bàn.
Lãnh đạo khoa nhìn thấy thì bật cười, chỉ vào cô: “Kỷ Lam, không phải mang đồ gì bất hợp pháp đến đấy chứ?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Sao thế được ạ,” – Kỷ Lam đứng dậy, rót một ly rượu từ bình cho thầy – “Bên An Thị nổi tiếng với rượu gạo, rượu nếp. Từ Ảnh công tác ở đó, biết hôm nay em hẹn thầy ăn cơm, nên đã dặn em phải mang về cho thầy nếm thử.”
“Thầy uống thử xem,” – ánh mắt Kỷ Lam đặt lên người đối phương, có chút mong chờ.
Thầy nâng ly, nếm thử một ngụm, sắc mặt thoáng thay đổi.
Kỷ Lam lập tức đón lời: “Thế nào ạ? Mùi vị không tệ đúng không? Chỉ có loại rượu như thế này mới xứng với thầy.”
Nói rồi lại rót đầy ly: “Thầy yên tâm, em không làm mấy chuyện ăn uống phạm quy đâu.”
“Cô nhóc này!” – Thầy cười lớn, nhìn Kỷ Lam mà không tiếc lời khen ngợi – “Đi theo ba em bao năm, cũng học được không ít đấy.”
Kỷ Lam mỉm cười không nói, nhẹ nhàng nói chuyện để dỗ dành đối phương. Một bữa cơm kéo dài từ tám giờ đến tận mười rưỡi tối.
Mọi người uống đến bảy tám phần say, đều gọi tài xế đến đưa từng người về.
Chủ nhiệm khoa sau khi uống say còn lớn tiếng đòi đạp xe về, Kỷ Lam phải hết lời khuyên nhủ mới đưa được ông lên xe.
protected text
Uống mấy cân rượu trắng vào, gần như mất nửa cái mạng.
Trương Phân đưa mấy tờ giấy lau mặt cho cô, ánh mắt đầy xót xa: “Rõ ràng là Mao Đài, sao lại bảo người ta là rượu gạo?”
“Ông ấy sắp được thăng chức, không ít người đang để mắt tới,” – Kỷ Lam súc miệng, chống tay lên bồn rửa, qua gương nhìn Trương Phân – “Mình có việc cần nhờ người ta, thì phải biết cách làm cho người ta vui. Trong mấy dịp thế này, cậu nghĩ vài bình rượu gạo là đủ sao?”
“Ở đâu, dùng chiêu gì, nói lời gì, đều có nguyên tắc cả. Quan hệ xã hội, khi cậu không cần gì thì đơn giản, nhưng khi cần, thì phải hiểu được sở thích, hoàn cảnh và lập trường của đối phương.”
Trương Phân mới ra trường, chưa có kinh nghiệm, các mối quan hệ cũng đơn giản.
Kỷ Lam giữ cô bên cạnh là vì cô làm việc chắc chắn, mà cô cũng đang rất cần người như vậy.
“Tớ vừa thấy hình như anh trai cậu cũng ở đây.”
“Kỷ Hiển?”
“Ừm.” – Trương Phân gật đầu.
Kỷ Lam xách túi đi ra khỏi nhà hàng, đứng dưới lầu chờ xe, liếc mắt thấy một bóng người quen thuộc ở lề đường, ánh mắt giao nhau, Kỷ Hiển nói gì đó với người bên cạnh rồi đi về phía cô.
“Uống bao nhiêu rồi?” – mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến Kỷ Hiển khẽ nhíu mày.
“Không nhiều lắm.” – Kỷ Lam trả lời – “Anh cũng ăn ở đây à?”
“Bà nội hẹn bạn cũ nhà họ Đường ăn cơm, muốn làm mối cho chú ba. Hai bên gia đình cùng gặp mặt.”
“Nhà họ Đường? Chú ba?” – Kỷ Lam nghe đến chú ba thì hứng thú hẳn. Cô chỉ mới nghe tên chứ chưa từng gặp mặt, nên cứ thấy tò mò, liếc mắt nhìn sang bên kia đường theo ánh mắt của Kỷ Hiển: “Người nào là chú ba?”
“Chưa đến, nói là kẹt xe.” – Trên phố có một cậu thiếu niên đạp xe ngang qua, Kỷ Hiển đưa tay kéo Kỷ Lam lên bậc thềm.
Kỷ Lam cảm thấy có gì đó không đơn giản, tò mò hỏi: “Kẹt thật hay kẹt giả?”
“Khó nói,” – Kỷ Hiển bật cười ngắn – “Chú ba bên ngoài thì tỏ ra thân thiết với bà nội, nhưng thật ra lại khá lạnh nhạt, chưa chắc sẽ nghe theo sắp đặt của nhà họ Kỷ đâu.”
“Để anh đưa em về nhé?”
Kỷ Lam cũng không từ chối, dù sao cũng đã uống khá nhiều.
Nhân viên phục vụ lái xe đến trước mặt họ, Kỷ Lam vừa mở cửa chuẩn bị lên thì điện thoại reo.
Cô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc Maybach màu đen bên đường, cửa kính xe hạ xuống rồi lại kéo lên, như thể sợ người ta nhìn thấy.
Cô bắt máy, giọng đàn ông cứng nhắc vang lên ở đầu dây bên kia:
“Qua đây!”