Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 54: Kỷ Minh Tông – “Chỉ nấu ăn thôi à?”



Kỷ Lam nhắn tin mãi không thấy hồi âm.

Cuối cùng, cô gọi thẳng một cuộc điện thoại.

Bên kia bắt máy khá nhanh.

“Xong việc rồi à?” – Kỷ Lam đã đợi cuộc gọi này rất lâu.

Cô canh thời điểm mới gọi, chỉ mong người kia sẽ bắt máy.

“Tạm thời.” – Kỷ Minh Tông đáp, liếc nhìn Mạnh Thanh Hà đang ngồi cạnh. Người kia vừa cầm tách trà chưa kịp đưa lên môi thì bị ánh mắt sắc như dao của anh liếc sang.

Anh ta hiểu ý, ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên cầm theo cả tách trà.

“Tối nay em đến biệt thự đợi anh nhé?”

“Ừm.” – Giọng người đàn ông nhàn nhạt: “Anh sẽ về rất muộn.”

“Muộn là mấy giờ?” – Muộn quá cô ngủ mất thì chụp ảnh kiểu gì?

“Khó nói.” – Kỷ Minh Tông trả lời thẳng.

“Hay là…” – Kỷ Lam hơi chần chừ – “Em để hôm khác đến?”

“Sao? Anh về muộn thì em hết hứng à?”

“Em chỉ sợ làm phiền anh thôi mà?” – Kỷ Lam nhanh miệng nói dối.

“Anh còn chẳng ngại, em ngại gì?” – Một câu hỏi ngược của Kỷ Minh Tông khiến cô không thoát được.



Chiều tối, Kỷ Lam thu dọn đồ sớm rồi tan làm. Trước khi đi, Trương Phân mang bảng báo cáo tài chính của công ty tới, cô chẳng kịp xem, cầm lấy rồi nhét vào túi xách.

Về tới biệt thự Lan Đình chưa tới 7 giờ 30. Trong nhà mở điều hòa nhiệt độ ổn định, vừa bước vào sảnh, Kỷ Lam đã nghe thấy tiếng động nhẹ.

protected text

Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp. Nhìn thấy cô, bà lau tay rồi mỉm cười niềm nở chào hỏi: “Là cô Kỷ phải không?”

“Ông chủ đã dặn trước rồi, nói tối nay cô sẽ đến.”

Người giúp việc?

Kỷ Lam điều chỉnh cảm xúc, thay giày rồi bước vào nhà.

“Cô Kỷ ăn tối chưa? Nếu chưa tôi có thể nấu cho cô.”

“Có sẵn nguyên liệu không?”

“Có chứ, ông chủ thỉnh thoảng có nhu cầu, nên trong tủ lạnh lúc nào cũng có rau củ tươi.”

Kỷ Lam hiểu, gật đầu: “Bác về đi, để cháu nấu.”

“Cái này…” – Bác giúp việc có vẻ khó xử, chiều nay vừa nhận được điện thoại, dặn đi dặn lại là phải chăm sóc cô thật chu đáo: “Nếu ông chủ biết, sẽ trách tôi đấy.”

“Ông chủ Minh à?” – Kỷ Lam vừa cúi xuống bỏ túi xách, vừa như vô tình hỏi với vẻ thản nhiên nhưng đầy tính thăm dò.

May mà bác giúp việc cũng nhanh trí, Nghiêm Hội đã dặn dò trước, nếu không chắc chắn lộ rồi.

Thấy bà ấy ngơ ngác nhìn mình, Kỷ Lam biết không moi được gì thêm, cũng đúng thôi, người bên cạnh Kỷ Minh Tông sao có thể là kiểu đơn thuần dễ dỗ?



8 giờ, cô tắm xong, thay đồ ở nhà rồi mở tủ lạnh. Rau củ, hoa quả, thịt cá tươi đầy ắp ngăn trên.

Có thể thấy, Kỷ Minh Tông không thường xuyên ở đây.

Nhà cửa và máy lọc không khí được dọn dẹp bởi bác giúp việc mỗi ngày.



9 giờ 30, Kỷ Minh Tông đang dự tiệc xã giao, cụng ly trò chuyện cùng khách. Trương Ứng ở bên cạnh lo các việc tiếp khách.

Nghiêm Hội bước vào, nói nhỏ gì đó bên tai anh.

Đôi mắt người đàn ông khẽ rũ xuống, ánh nhìn lóe lên trong tích tắc.

10 giờ, buổi tiệc kết thúc trong vài lời xã giao của Kỷ Minh Tông, chuẩn bị chuyển địa điểm.

Xã hội bây giờ là vậy – ban ngày chuyện khó nói, ăn uống no nê rồi thì chuyện gì cũng dễ bàn.

Sau bữa tiệc, chuyển sang địa điểm khác là chuyện tất yếu. Trương Ứng dẫn mọi người đến một hội sở ở Kinh Cảng.

Đưa người vào phòng bao xong, Trương Ứng cố ý đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi mới quay lại.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

“Các vị, xe của Chủ tịch Kỷ va quệt nhẹ trên đường, chắc sẽ tới muộn chút. Chúng ta cứ thoải mái trước nhé?”

“Được được,” – Ở nơi như hội sở Kinh Cảng, có rất nhiều người còn không đủ tư cách bước vào, hiếm khi được dịp, chẳng ai muốn bỏ phí buổi tối đầy hoa lệ này.

“Vậy để tôi sắp xếp.” – Trương Ứng cười nói rồi kéo cửa đi ra, thầm nghĩ: Từ khi Chủ tịch Kỷ dính vào chuyện phụ nữ, xe anh ngày nào cũng “va quệt vài lần”.

Cái cớ này xài hoài không chán.



10 giờ 30 tối, Kỷ Minh Tông vội vã quay về.

Vừa đẩy cửa nhà đã nghe mùi thức ăn thơm lừng, anh thoáng ngẩn ra. Con 256 nghe tiếng cửa lập tức chạy ra, cái đuôi cong vút ve vẩy, kêu nũng nịu. Anh cúi xuống thay giày, tiện tay xoa đầu nó lấy lệ.

“Về rồi à?”

“Ăn gì chưa?”

Hai người đồng thanh.

Kỷ Lam buông chân đang gác lên ghế, nhìn Kỷ Minh Tông tiến lại gần, liếc mắt qua bàn ăn với bốn món một canh: “Tự nấu à?”

“Ừ.”

“Lấy cho anh thêm bát đũa.”

Kỷ Lam ngạc nhiên: “Không phải đi tiếp khách sao?”

“Chỉ toàn uống rượu nhạt thôi.” – Kỷ Minh Tông vừa nói vừa vào bếp rửa tay, vừa cởi áo vest vừa tháo khuy tay áo. Khi quay lại, Kỷ Lam đã bày bát đũa xong.

Bốn món một canh được bày trên đĩa rất tinh tế, nhìn là biết đã bỏ nhiều tâm sức.

Kỷ Minh Tông gắp một miếng bò, hỏi vu vơ: “Biết nấu ăn?”

“Tự học thành tài.”

“Nhà họ Kỷ bao nhiêu người giúp việc mà còn phải tự học nấu?” – Kỷ Minh Tông có vẻ tò mò về môi trường trưởng thành của cô.

Dù biết Đặng Nghi và Kỷ Hồng Nghĩa chẳng tốt lành gì, nhưng mấy chuyện bề ngoài như vậy, họ cũng không đến mức ngốc nghếch mà để lộ sơ hở.

“Giúp việc cũng có kỳ nghỉ mà.” – Đến dịp cuối năm, Đặng Nghi hay cho người giúp việc nghỉ sớm. Mà đúng lúc đó là thời gian giao tiếp, tiệc tùng nhiều nhất của họ, Kỷ Lam thường phải ở nhà một mình cả tuần.

Không học nấu ăn, đói chết là cái chắc.

Tay cầm đũa của Kỷ Minh Tông siết chặt: “Chưa từng nghĩ đến việc tìm lại cha mẹ ruột à?”

“Người ta có cho tìm đâu!” – Kỷ Lam đáp hờ hững, vừa gắp cánh gà bỏ vào bát, vừa trợn mắt: “Không thể nói chuyện vui hơn à?”

“Ăn đồ em nấu mà còn khơi nỗi đau của em, anh còn chút đạo lý nào không?”

Kỷ Minh Tông bật cười: “Lỗi của anh.”

“Kỷ tiểu thư nấu ngon đấy.” – Anh không ngần ngại khen.

“Lâu lâu mới nấu nên em định chụp một tấm ảnh kỷ niệm.” – Kỷ Lam nói, lấy điện thoại ra định chụp.

Kỷ Minh Tông nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy tay cô, lấy điện thoại: “Ăn gần hết rồi, chụp ra cũng chỉ là bữa ăn thừa. Để lần sau.”

“Không sao, em có chê mình đâu.” – Kỷ Lam định lấy lại máy, nhưng bị anh ấn vai ngồi xuống.

Giọng anh lạnh nhạt: “Ăn cơm cho đàng hoàng.”

Người đàn ông múc cho cô một bát canh sườn củ cải, tiếng muỗng va vào thành bát vang lên dịu dàng: “Dạo gần đây anh đã liên hệ với đài Kinh Cảng bàn về bộ phim mới của công ty em. Nhớ nhắc nhở nghệ sĩ trong công ty cư xử cẩn thận, làm việc cho tử tế, đừng để xảy ra chuyện.”

Kỷ Lam sững người, không ngờ lại hành động nhanh đến vậy.

Cô cứ tưởng với mối quan hệ hiện giờ của hai người, dù anh không “nói cho vui” thì cũng sẽ kéo dài thời gian một chút.

Không ngờ lại nhanh đến vậy.

Kỷ Minh Tông uống nửa bát canh, thấy cô ngẩn người không nói gì: “Em thấy khó xử?”

“Không, không khó xử chút nào.” – Kỷ Lam vội gắp thức ăn vào bát anh, cười nịnh nọt: “Minh tổng ăn nhiều vào nhé. Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với em, em nấu cho. Đảm bảo ngon.”

Kỷ Minh Tông:

Đôi mắt mang ý cười quét qua gương mặt cô, ánh mắt dừng lại ở chén cơm bị cô gắp đồ ăn vào: “Chỉ nấu ăn thôi à?”

“Minh tổng còn muốn làm gì?” – Kỷ Lam cảnh giác hỏi.

Người đàn ông hé môi, không phát ra âm thanh, chỉ thốt ra một chữ. Kỷ Lam lập tức thấy da đầu tê rần.