Một gia đình, nếu bậc trưởng bối không nhân từ, thiên vị quá đáng, thì kiểu gì cũng sẽ có người thay bà dạy dỗ con cháu.
Những gì Đặng Nghi làm suốt bao năm qua, lão phu nhân không phải không biết, chỉ là vì trước nay chưa ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc nên bà làm ngơ, không quản.
Nhưng giờ đây, chỉ một Trần Húc đã gây ra chuyện động trời, khiến thiên hạ xem nhà họ Kỷ như vở kịch trên khán đài mà bàn tán.
Mất hết thể diện.
“Con xin nhận sai,” Đặng Nghi cúi đầu chịu tội.
Dù trong lòng đầy ấm ức, bà ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lão phu nhân khẽ khép mắt, đảo mắt nhìn quanh mọi người: “Mọi người lui ra cả đi, con bé Lam ở lại.”
Nghe vậy, cả đám người đều sững sờ, ngay cả Kỷ Lam cũng hơi bất ngờ.
Lão phu nhân giữ cô lại làm gì?
Từ lần chạm mặt trước tiệm thuốc lần trước, Kỷ Lam đã mơ hồ cảm thấy mọi chuyện đang diễn biến theo hướng cô không đoán được.
Việc lão phu nhân đột ngột thân thiết khiến cô có cảm giác như một tấm lưới khổng lồ đang từ từ trùm xuống người mình.
Ra đến sân, đoàn người bắt đầu tản đi, nhưng ai nấy đều ngập ngừng bước chân.
Ánh mắt Trần Nghiên vô thức dừng lại trên người Đặng Nghi.
Bao nhiêu nghi ngờ dâng lên, tưởng như muốn hỏi, nhưng nghĩ đến những chuyện không hay vừa xảy ra gần đây, đành nuốt lời vào trong.
Từ trước đến nay, đại phòng luôn có vị thế cao trong lòng lão phu nhân.
Huống hồ Kỷ Hồng Nghĩa là do bà một tay nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, lại còn thừa hưởng nhiều nhất những điều bà truyền dạy.
“Lão phu nhân giữ Kỷ Lam lại làm gì chứ?” Trần Nghiên không nhịn được hỏi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Đặng Nghi tối sầm lại: “Tôi không rõ.”
Trong mắt Trần Nghiên, câu “không rõ” ấy chẳng khác nào đang giấu diếm. Vốn đã cố nén cảm xúc, nay không kìm được nữa, giọng nói bắt đầu lạnh lùng đầy ẩn ý: “Chị dâu sau này nên đối xử với Kỷ Lam tốt hơn chút, dù sao cũng là đứa bé chị nuôi lớn. Nếu không phải chị quá thiên vị, thì dù có người muốn ức hiếp nó cũng phải nể mặt nhà họ Kỷ chứ.”
“Trần Nghiên,” sắc mặt Đặng Nghi đanh lại: “Ý thím là gì?”
“Nghe như thể nếu tôi đối xử với Kỷ Lam tốt hơn, thì thằng cháu của thím có thể ra hồn vậy.”
“Đặng Nghi,” Trần Nghiên trừng mắt: “Chẳng phải vì con bé Kỷ Lam có gương mặt quyến rũ mê người sao?”
“Đẹp là quyến rũ? Vậy Trần Húc là gì?” Đặng Nghi cười khẩy, hạ giọng chỉ để hai người nghe được: “Cóc ghẻ?”
Phía sau, Kỷ Hồng Nghĩa và Kỷ Minh Đạt vừa theo kịp bước chân. Đặng Nghi lập tức thu lại vẻ khó chịu, cùng Trần Nghiên đứng sóng vai như hai chị em dâu hòa thuận.
Bốn người lên xe rời khỏi biệt thự, Trần Nghiên ngồi trong xe mà tức đến choáng váng đầu óc.
Cơn giận dồn nén trong lồng ngực không thể thoát ra, cuối cùng bùng lên: “Đặng Nghi đúng là lòng dạ rắn rết, trước mặt thì một kiểu, sau lưng thì lại một kiểu. Bà ta nhận hết lỗi trước mặt lão phu nhân, sau lưng không biết sẽ giày vò Kỷ Lam thế nào.”
Kỷ Minh Đạt nghe vậy, liếc sang cô một cái: “Người ta dù sao cũng biết giữ thể diện, có chuyện thì đóng cửa giải quyết. Còn em thì sao?”
“Em nên học chị dâu thế nào là giữ mặt mũi đúng lúc.”
“Kỷ Minh Đạt, anh nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu à? Cô tưởng anh cả không đang nhắm đến miếng bánh Hằng Lập sao? Chị dâu dù có thế nào, ít ra bên ngoài vẫn giữ thể diện, lão phu nhân nhìn thấy còn cảm tình. Còn cô thì sao? Trong buổi tiệc Đoan Ngọ, cô ép vãn bối, đã vậy còn trước mặt anh cả mà nói xấu Kỷ Lam. Cô làm vậy chẳng khác nào tự tay dâng nhược điểm cho người ta lợi dụng!”
“Trần Nghiên, cô thân với nhà họ Trần thì cũng chẳng sao, cầm tiền của tôi để nuôi cái lũ hút máu ấy, tôi còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng đừng quên, cô và ai mới là người cùng hội cùng thuyền, đi giúp nhà họ Trần bắt nạt người nhà mình.”
Trần Nghiên bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, nghe đến đây thì không kìm được phản bác: “Kỷ Lam chỉ là con nuôi, gọi là người nhà sao?”
“Nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là con bé ấy mang họ Kỷ!” – Kỷ Minh Đạt quát lớn.
Cuộc khẩu chiến căng thẳng giữa hai vợ chồng kết thúc tại đây.
…
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Trong trang viên.
Kỷ Lam nhìn Thư Văn dìu lão phu nhân đến nằm nghỉ trên trường kỷ bên cửa sổ.
Lão phu nhân được đắp chăn mỏng, tựa lưng vào gối, ánh mắt nhìn cô có chút hoài niệm hiếm thấy: “Nhớ năm đó, lần đầu ta gặp cháu trước cổng bệnh viện, lúc ấy cháu còn nhỏ xíu. Vậy mà chớp mắt một cái, nay đã lớn thế này rồi.”
“Đúng thế thật,” Thư Văn mỉm cười phụ họa: “Tôi vẫn nhớ rõ, hôm đó cô Lam mặc áo hai dây màu hồng, làn da trắng trẻo, ai nhìn cũng thương.”
protected text
Sau một hồi ôn chuyện cũ, Kỷ Lam thầm nghĩ chắc chuẩn bị bước vào “chính sự” rồi đây.
Quả nhiên, lão phu nhân đổi giọng: “Bằng tuổi cháu, ta đã kết hôn rồi.”
“Nghe nói hồi học đại học, cháu được nhiều người theo đuổi lắm?”
Kỷ Lam nghĩ bụng, đây là định gả cô đi hay giới thiệu đối tượng?
“Dạ, đúng là vậy.”
Thư Văn liếc cô một cái – sao cô gái này lúc nào cũng chẳng đi theo “bài bản”? Gặp tình huống này chẳng lẽ không nên tỏ ra khiêm nhường chút sao?
“Có ai cháu ưng ý không?”
“Có ạ,” Kỷ Lam gật đầu, không chần chừ: “Cháu đang quen bạn trai rồi.”
Cô trả lời rất nhanh, vì muốn chặn luôn bất cứ “thao tác” nào tiếp theo từ phía bà.
Lão phu nhân thoáng sững người, ánh mắt nheo lại, gương mặt già nua hiện rõ nét uy nghiêm. Con đường vừa được bà chuẩn bị cho cô, bị một câu “đã có bạn trai” của Kỷ Lam chặn đứng ngay từ đầu.
Nói không giận là nói dối.
“Vậy sao? Người ở đâu? Gia đình làm gì?”
Kỷ Lam đáp: “Người Kinh Cảng, ba mẹ đều mất, hiện đang làm kinh doanh nhỏ.”
Thư Văn nhìn sang Kỷ Lam, cười gượng gạo rồi hỏi: “Sao mất vậy?”
“Tai nạn,” cô bịa đại.
“Thật đáng tiếc,” Thư Văn nhìn sắc mặt lão phu nhân, khẽ thở dài: “Khi nào có dịp thì dẫn cậu ấy về ra mắt đi? Đại thiếu gia nhà ta kén chọn lắm, để ông ấy giúp cháu xem thử.”
“Dạ được,” Kỷ Lam lập tức đồng ý: “Có cơ hội cháu sẽ đưa về.”
Lúc đó đã 10 giờ 30, đã 40 phút trôi qua từ cuộc gọi trước của Kỷ Minh Tông. Có vẻ như không chịu nổi nữa, anh lại gọi lần nữa.
Kỷ Lam nhìn màn hình điện thoại, thản nhiên tắt máy.
Lão phu nhân thấy vậy, giả vờ quan tâm hỏi: “Bạn trai gọi à?”
“Vâng ạ.”
“Thôi, ta không giữ cháu lại nữa,” bà nói rồi liếc sang Thư Văn. Người sau hiểu ý, bước tới: “Tiểu thư Lam, để tôi tiễn cô.”
Thư Văn tiễn Kỷ Lam ra cổng rồi quay lại.
Vừa vào nhà đã thấy lão phu nhân ngồi thẳng dậy, tựa người lên gối, vẻ mặt âm u khó đoán: “Đi điều tra xem bạn trai mà con bé nói đến là ai.”
“Lão phu nhân nghĩ cô ấy bịa ra để qua mặt bà?”
“Cũng không phải không có khả năng đó.” Lão phu nhân thở dài: “Con bé này khôn lắm. Đứa mà đại phòng đưa về, cho dù thêm mười năm nữa cũng chưa chắc là đối thủ của nó.”
“Có thể là Lê Trinh không?” – Thư Văn dè dặt hỏi – “Tôi nghe nói đại thiếu gia dường như có ý định tác hợp cô Lam với cậu Lê. Mấy hôm trước, lúc xảy ra chuyện, hình như cậu ấy cũng có mặt tại hiện trường, bên ngoài bàn tán ghê lắm, nghe rất khó lọt tai.”