“Mấy hôm trước tôi nghe thằng con nhà tôi nói, tiểu Lam nhà ta vừa làm một chuyện lớn,” – một người vừa cười vừa trêu đùa.
“Tôi thấy thế là quá chuẩn,” – một người khác lên tiếng phụ họa – “Những năm gần đây, tài chính quốc gia phát triển, Kinh Cảng kéo theo không ít ‘giả hào môn’ và tầng lớp mới nổi. Bề ngoài hào nhoáng, nhưng thực chất rỗng tuếch, hành xử thì chẳng khác gì phường trọc phú – thô lỗ, vô lễ, ngạo mạn. Không ai dạy dỗ bọn họ, e rằng giới tài chính Kinh Cảng sẽ bị họ làm ô uế mất.”
Kỷ Hồng Nghĩa đứng bên, hai tay chắp lên đầu gậy golf, nhìn Kỷ Lam, trong ánh mắt tràn đầy hiền từ khiến người ta dễ lầm tưởng cô là con gái ruột của ông ta: “Chuyện của lớp trẻ, thì nên để lớp trẻ tự giải quyết.”
Rồi ông nhìn sang Kỷ Lam, gọi: “Lam Lam, lại đây.”
“Nguyên Hòa Trust – Tổng giám đốc Ngô.”
“Cháu chào chú Ngô ạ.”
“Vi Hợp Đầu tư – Tổng giám đốc Hoa.”
“Cháu chào chú Hoa ạ.”
…
“Đúng vậy!” – Có người tiếp lời.
“Chuyện của đám trẻ mà người lớn nhúng tay vào thì mùi vị sẽ khác. Nhà ai chẳng có vài người chống lưng chứ?”
Nhà họ Trần những năm gần đây dần suy tàn, nếu không nhờ Trần Nghiên lâu lâu còn kiếm vài dự án nhỏ chống đỡ, công ty đã sụp đổ từ lâu, giờ ngay cả nhà giàu hạng hai cũng chẳng tính là gì.
Đi ăn bám, đục khoét nhà người ta còn làm hại đến con cái người ta, đúng là quá đáng.
“Lại đây, đánh một cú đi.” – Kỷ Hồng Nghĩa đưa cây gậy golf cho Kỷ Lam.
Cô đưa tay nhận lấy, bước sang bên, siết chặt cơ thể, hơi cúi người, mắt nhìn qua lại giữa bóng và lỗ golf vài lần, rồi bất ngờ vung tay — một cú đánh thẳng vào lỗ.
Gần như trong tích tắc, xung quanh im phăng phắc, vài giây sau, Kỷ Hồng Nghĩa là người đầu tiên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay, lời tán dương vang lên liên tiếp.
“Quả nhiên hổ phụ sinh hổ nữ! Lần cuối tôi thấy một cú đánh vào lỗ như thế là lúc Kỷ tổng còn trẻ đó.”
Gương mặt Kỷ Hồng Nghĩa rạng rỡ, ông bước tới, vỗ vai Kỷ Lam, niềm vui hiện rõ trên nét mặt. Ông gọi Tôn Lạc tới: “Đến đây, phát tiền thưởng đi, ai có mặt đều có phần.”
“Tối nay phải uống một chầu mới được!”
Người sống vì danh, cây sống vì vỏ. Kỷ Lam hiểu rất rõ điểm yếu của Kỷ Hồng Nghĩa – thể diện với ông ấy quan trọng hơn cả mạng. Những năm qua, cô không bị nhà họ Kỷ vứt bỏ, đơn giản là vì cô có gương mặt ưa nhìn, biết thời thế, lại luôn giữ thể diện cho nhà họ Kỷ khi ra ngoài.
Điều đó khiến Kỷ Hồng Nghĩa rất hài lòng.
Bữa tiệc kết thúc vào khoảng 10 giờ 30 tối. Suốt cả buổi, Kỷ Lam làm “phục vụ”: rót rượu, gắp đồ ăn, hùa theo các câu chuyện. Dù không đụng đến một giọt rượu hay khói thuốc, người cô vẫn ám đầy mùi.
Sau khi chào tạm biệt các vị tổng giám đốc, cô lên xe Cadillac của Kỷ Hồng Nghĩa.
Bầu không khí im lặng bao trùm khoang xe.
Cho đến khi Kỷ Hồng Nghĩa lấy điếu xì gà ra, vừa định châm lửa thì như nhớ ra điều gì, lại đặt xuống: “Gặp hết người rồi chứ?”
“Dạ rồi ạ,” – Kỷ Lam gật đầu, lấy một chai nước khoáng ở bên cửa xe, mở nắp đưa cho ông.
Ánh mắt Kỷ Hồng Nghĩa thoáng nét hài lòng: “Trong thương trường, mọi thứ đều xoay quanh lợi ích. Gặp một lần chẳng nói lên điều gì, nhưng nếu con nhớ mặt người ta, sau này dễ tạo ấn tượng lại.”
“Con hiểu. Cảm ơn ba.”
“Ừm.” – Ông đặt chai nước xuống, Kỷ Lam nhận lấy, vặn nắp lại và đặt về chỗ cũ.
“Bề ngoài nhìn vào, nhà họ Kỷ trông có vẻ phồn thịnh, được người người ngưỡng mộ. Nhưng thật ra có rất nhiều kẻ đang chờ chực. Chỉ cần sơ suất một chút, là mất trắng. Nếu còn để sụp đổ từ bên trong, thì nhà họ Kỷ thực sự xong đời.”
Kỷ Hồng Nghĩa uống không ít – rượu trắng, rượu vang, trộn lẫn cả buổi. Lúc này ông nhắm mắt tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nhưng vẫn không quên răn dạy Kỷ Lam.
Những lời ấy – rõ ràng là để nhắc nhở cô, phải biết rõ vị trí của mình.
Mỗi người trong nhà họ Kỷ đều có một cây cân trong lòng.
Kỷ Hồng Nghĩa là trưởng tử, luôn có tham vọng nắm đại quyền trong tay. Kỷ Minh Đạt đứng sau, tuy không đến mức dã tâm lộ liễu, nhưng cũng không thiếu tính toán ngầm.
Còn lão phu nhân – bà vừa muốn hai người con đầu ngoan ngoãn nghe lời, lại vừa muốn hàn gắn mối quan hệ với người con thứ ba.
Cá và gấu – bà muốn cả hai.
Cuối cùng, trong ánh mắt lờ mờ vì rượu, Kỷ Hồng Nghĩa hé mắt nhìn về phía Kỷ Lam:
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Cả tổ tan rồi, còn mong trứng không vỡ sao?”
“Cha cứ yên tâm, con sống là người nhà họ Kỷ, chết cũng là ma nhà họ Kỷ.”
Lời thể hiện lòng trung thành – ai mà không biết nói?
Chỉ cần vài câu dễ nghe là đủ để khiến người khác tin tưởng, đây là thứ “chi phí” thấp nhất để đạt được lòng người.
…
11 giờ 30 đêm, Kỷ Lam tiễn Kỷ Hồng Nghĩa về nhà họ Kỷ, định để tài xế đưa mình về.
Nhưng Kỷ Hồng Nghĩa vừa vịn tường bước đi, vừa quay đầu nhìn cô, giọng ngà ngà rượu:
“Tối nay ngủ lại đây đi.”
“Không tiện đâu, ba.”
“Có gì mà không tiện?” – Giọng ông pha lẫn uy nghi và áp đặt – “Đây là nhà con, phòng của con đã được dọn dẹp xong rồi.”
Kỷ Lam đành đi vào cùng ông. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy Kỷ Nhụy Nhụy với gương mặt đầy ấm ức. Khi thấy hai người vào, biểu cảm trên mặt cô ta còn chưa kịp thu lại.
“Say rồi à?” – Đặng Nghi vội đỡ lấy ông khi thấy bước chân loạng choạng.
Ánh mắt bà liền chuyển sang Kỷ Lam, lạnh lùng trách mắng: “Cô không biết can ông ấy à?”
Kỷ Hồng Nghĩa gạt tay bà ra, cởi áo vest:
“Chuyện trên bàn tiệc, một cô gái nhỏ như nó can được chắc?”
“Phòng dọn xong chưa?”
Đặng Nghi mím môi gật đầu, cố nén sự không vui:
“Dọn rồi.”
Nhà họ Kỷ vừa trải qua scandal, nhất định phải làm bộ làm tịch để giữ mặt mũi trước thiên hạ.
Việc Kỷ Lam trở lại sống, dù chỉ là tạm thời, cũng không thể để người ngoài có cớ bàn tán.
Kỷ Hồng Nghĩa “ừ” một tiếng, ánh mắt quét qua Kỷ Nhụy Nhụy mà chẳng buồn giả vờ thân thiết, chỉ ném một câu “Tôi đi tắm” rồi rời khỏi phòng.
…
Kỷ Lam lên tầng, nhìn căn phòng từng bị Kỷ Nhụy Nhụy lục tung giờ đã được dọn dẹp lại y nguyên như cũ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Họ chỉ tốt với cô khi cần cô vì lợi ích.
protected text
“Kỷ Lam, cô chỉ là tạm thời quay lại thôi, đừng tưởng đây là nhà của mình.” – Giọng Kỷ Nhụy Nhụy vang lên từ cửa phòng.
“Tạm thời quay lại cũng là quay lại rồi,” – Kỷ Lam khẽ nghiêng đầu, nhìn cô ta – “Vậy chẳng phải chứng minh rằng, dù cô là con ruột, thì vị trí trong nhà này… cũng không khá hơn là bao?”
“Khua môi múa mép thì ai chẳng biết?”
“Tôi nói sai à?” – Kỷ Lam nhún vai, thản nhiên – “Nếu cô thật sự ngồi vững vị trí Kỷ đại tiểu thư, thì căn phòng này, cả đời tôi cũng không có tư cách bước vào.”
“Nhưng giờ tôi đã vào được, chứng tỏ cô…” – Cô vừa nói vừa lắc đầu – “Thật sự chẳng có gì đặc biệt.”
Lưng Kỷ Nhụy Nhụy chợt cứng đờ, không muốn thừa nhận, nhưng sự thật… đúng là vậy.
“Kỷ Lam, nhà họ Kỷ cho cô chút ân huệ liền tưởng mình được công nhận à?” – Kỷ Nhụy Nhụy những tháng ở lại nhà họ Kỷ cũng đã nhìn thấu – huyết thống, tình cảm, tất cả đều xếp sau lợi ích.
Ai cũng chỉ là công cụ.
“Trưởng thành rồi ha? Nói câu nào câu nấy nghe thâm sâu lắm.” – Kỷ Lam thản nhiên phủi móng tay –
“Chỉ vài tháng mà cô đã hiểu được điều đó, cô nghĩ xem, tôi sống ở đây hai mươi năm… chẳng lẽ tôi lại không biết?”