“Chú ba hôm nay sẽ đến sao?”
“Không rõ.” – Kỷ Hiển cầm ly rượu, vừa gật đầu chào người khác vừa bất ngờ khi nghe câu hỏi của Kỷ Lam: “Em lại quan tâm đến chú ba à?”
Kỷ Lam khẽ sững người, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Em thấy hứng thú.”
“Chuyện em hứng thú với chú ba, đừng để ba mẹ biết.” – Kỷ Hiển khẽ nhắc nhở, vì chú ba hiện tại là kẻ địch lớn nhất của họ.
Tương lai rất có khả năng sẽ trở mặt thành thù.
Kỷ Lam lười biếng ừ một tiếng.
Kỷ Hiển nói tiếp: “Chưa chắc chú ấy sẽ đến . Chú xưa nay vốn không tham gia mấy hoạt động của gia tộc. Thiệp mời ba đã gửi, nhưng chưa chắc người ta sẽ nể mặt.”
“Không phải bà nội cũng đến rồi sao?”
“Thì sao? Lễ nghĩa đạo đức không thể ràng buộc một cô hồn dã quỷ lang bạt lâu năm được đâu.”
Hai chữ “cô hồn dã quỷ” như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Kỷ Lam.
Nếu Tam gia nhà họ Kỷ là một cô hồn dã quỷ lưu lạc bên ngoài, thì cô là gì đây? Một cô hồn dã quỷ sống dưới mái nhà họ Kỷ.
Cô và Tam gia kia – người mà cô chưa từng gặp mặt – có sự đồng điệu kỳ lạ. Cuộc đời đầy phức tạp và kỳ quái.
Không thể đưa ra ánh sáng, càng không thể đứng lên sân khấu lớn.
Tay đang cầm váy của Kỷ Lam khẽ buông xuống, ánh mắt nhìn Kỷ Hiển thoáng ươn ướt, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô cụp mắt, rồi lại ngẩng lên – tất cả đã đổi khác.
“Sao vậy?” – Kỷ Hiển nhận ra cô không theo kịp bước, quay lại hỏi.
Kỷ Lam khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Kỷ Hiển thương cô, che chở cô. Nhưng suy cho cùng vẫn đứng trên lập trường của người chiến thắng. Những điều cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra, lại chính là lợi thế trời sinh của người kia – thứ khiến họ luôn tự hào.
Tốt thì có tốt, nhưng có những con đường, khó tìm được người đồng hành.
Hôm đó, Kỷ Lam và Kỷ Hiển theo chân Kỷ Hồng Nghĩa giao tiếp khách khứa. Chỉ cần là người có liên hệ với Kỷ Hồng Nghĩa, dù chưa được giới thiệu, Kỷ Lam đều có thể gọi đúng tên, nhẹ nhàng bắt chuyện, từ dáng vẻ, học thức, đến cách nói chuyện chậm rãi đều khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Cuối cùng, không tránh khỏi được một tràng khen ngợi.
Trong ánh mắt của những người khen ngợi ấy, Kỷ Hồng Nghĩa cũng nhìn con gái bằng ánh mắt đầy hài lòng.
“Nghe nói Kỷ tiểu thư vào ngành truyền thông?”
Kỷ Lam nhẹ gật đầu, đáp một tiếng “Vâng.” Người kia tiếp lời: “Không hổ là con gái của Kỷ tổng, có con mắt nhìn xa trông rộng. Những năm gần đây, ngành truyền thông đang trên đà phát triển, chỉ cần thêm thời gian, nhất định Kỷ tiểu thư sẽ nổi danh khắp nơi. Quả là hổ phụ sinh hổ nữ.”
“Chủ tịch Lưu quá khen rồi.” – Kỷ Lam khiêm tốn đáp lại.
Cô càng thể hiện tao nhã bao nhiêu, sắc mặt của Đặng Nghi càng khó coi bấy nhiêu.
Nhìn Kỷ Lam cùng người khác nâng ly trò chuyện về thời sự, tài chính, những thú vui thượng lưu và tình hình toàn cầu, bà ta cứ có cảm giác cô đang cố ý chiếm lấy hào quang vốn thuộc về Kỷ Nhụy Nhụy.
Mấy lần định chen vào nhưng không tìm được thời cơ thích hợp. Đến gần thời điểm khai tiệc, Kỷ Hồng Nghĩa chuẩn bị lên phát biểu.
Ông nhìn sang Tôn Lạc, người kia khẽ gật đầu, như báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng.
Kỷ Hồng Nghĩa nhận micro từ tay MC, đang định bước lên sân khấu thì Thư Văn bước đến, ghé tai nói mấy câu nhỏ.
Sắc mặt Kỷ Hồng Nghĩa trở nên u ám, lông mày nhíu chặt, dường như đang giằng co với điều gì đó. Cuối cùng, Kỷ Lam thấy ông ta đưa micro lại cho người dẫn chương trình, rồi quay người bước xuống.
“Chuyện gì vậy?” – Cô hỏi.
“Lão phu nhân bảo chờ thêm chút nữa.” – Kỷ Hồng Nghĩa trả lời với vẻ không vui.
“Chờ ai?” – Đặng Nghi hỏi, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, hạ giọng: “Chẳng lẽ là chờ lão tam?”
Kỷ Hồng Nghĩa khẽ “ừ” một tiếng.
Đặng Nghi trợn mắt kinh ngạc, bao nhiêu lời cuối cùng chỉ hóa thành một câu chửi thô bật ra khỏi miệng.
Một trận chiến không khói súng chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Kỷ Lam cầm ly rượu, ánh mắt đầy tò mò nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Tranh thủ lúc có khoảng trống, cô bưng ly đi lên tầng hai, đến gần phòng nghỉ của lão phu nhân. Còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy giọng Thư Văn đang khuyên giải vọng ra:
“Tam gia có lẽ đang trên đường tới, chúng ta đợi thêm chút nữa cũng không sao.”
“Chắc là nó sẽ không đến đâu.” – Lão phu nhân thở dài.
Thư Văn dịu dàng khuyên: “Dù sao ngài và tam gia cũng đã xa cách nhiều năm như vậy, tình cảm mẹ con chẳng thể hàn gắn trong một sớm một chiều. Chỉ cần lão phu nhân thật lòng, theo thời gian tam gia sẽ cảm nhận được thôi.”
“Cô không nghe thấy lời nó hôm đó à? Nó đòi Hằng Lập, cái điệu bộ đó rõ ràng là muốn nói với tôi rằng – nếu không đưa Hằng Lập cho nó, thì đừng nhắc tới tình thân mẹ con nữa.” – Lão phu nhân nói giọng trầm, mang theo chút bi ai: “Nhưng Hằng Lập, sao tôi có thể giao cho nó? Nó không đặt trái tim ở nhà họ Kỷ, nếu đưa Hằng Lập cho nó, chẳng khác nào giao cả mệnh mạch nhà họ Kỷ vào tay người ngoài!”
“Có ai ở ngoài đó sao?”
Kỷ Lam đứng im ở cửa, lặng lẽ nghe hết. Từ Ảnh thấy cô đi ra thì tò mò đi theo, không ngờ lại bắt gặp cảnh này. Vừa định lên tiếng hỏi thì Kỷ Lam lập tức bước tới, bịt miệng cô, kéo thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Gần như cùng lúc đó, Thư Văn mở cửa bước ra.
Bà đảo mắt cảnh giác nhìn quanh hành lang.
“Ai đó?” – Trong phòng nghỉ, lão phu nhân hỏi nghiêm giọng.
“Không thấy ai cả, có thể là khách đi nhầm đường.” – Thư Văn đáp.
protected text
Thư Văn gọi vệ sĩ đến, lão phu nhân lại hỏi: “Ở gần đây có chỗ nào dễ ẩn nấp không?”
“Cậu gây họa rồi hả?” – Trong buồng vệ sinh, Từ Ảnh nhìn vẻ căng thẳng của Kỷ Lam, hạ giọng hỏi.
Không nghe tiếng ai đuổi theo, Kỷ Lam cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, sống lưng đang căng cứng khẽ thả lỏng.
“Cũng chưa đến mức đó.” – Cô đáp nhỏ: “Một lát nữa tớ ra trước, cậu cứ ở trong này.”
Từ Ảnh ngẩn người gật đầu: “Vừa rồi tớ nghe thấy ngoài kia nói gì đó về Tam gia nhà họ Kỷ…”
“Đừng quan tâm tam với chẳng tam.” – Kỷ Lam cắt ngang lời cô – “Chỗ tớ đứng ban nãy chính là trước cửa phòng nghỉ của lão phu nhân.”
“Cậu nghe được gì?” – Từ Ảnh giật mình.
Kỷ Lam thở dài, mím môi nhìn cô: “Tớ chết rồi, cậu nhớ lo hậu sự cho tớ nhé?”
“Nhớ chứ.”
“Nhớ đốt nhiều tiền một chút, tớ không sống nổi ngày nào nghèo đâu.”
“Biệt thự, nhà cao cửa rộng, người mẫu nam – tớ lo hết cho cậu.” – Từ Ảnh nghiêm túc đáp.
Lão phu nhân nhà họ Kỷ thời trẻ là một nhân vật đầy bản lĩnh. Nhà họ Kỷ có thể nổi bật giữa vô số hào môn ở Kinh Cảng và vững vàng suốt bao năm, phần lớn là nhờ vào sự quyết đoán và cứng rắn của bà.
Nghe nói năm xưa ông cụ có không ít chuyện phong lưu ở Kinh Cảng, nhưng chưa từng có scandal nào bị lộ. Không phải do giấu kỹ, mà vì tất cả những tòa soạn dám đưa tin đều chỉ còn một con đường.
Giờ đây, dù đã ngoài 80 tuổi, ba anh em nhà họ Kỷ tranh giành quyền lực đấu đá kịch liệt, nhưng tất cả vẫn chỉ là lời đồn. Khi lão phu nhân còn ngồi đó một ngày, nhà họ Kỷ sẽ không sụp.
Và cũng không ai dám để nó sụp.
“Tớ ra trước đây.” – Kỷ Lam lấy lại bình tĩnh, tay đặt lên chốt cửa buồng. Ngón tay cô siết lại rồi lại thả ra mấy lần, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đẩy cửa ra.
Nếu để lão phu nhân biết người đứng ngoài kia là cô, đừng nói gì đến việc tiếp tục ở nhà họ Kỷ, có thể còn không giữ nổi mạng sống.
“Két—”
Cửa buồng mở ra.
Kỷ Lam bước ra, làn váy voan trắng nhẹ buông trên nền gạch lát của nhà vệ sinh.
Ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước bồn tiểu.