“Đó chẳng phải là chú ba sao?”
“Cô gái bên cạnh cậu ấy là ai vậy?”
Sáng sớm, Trần Nghiên và Đặng Nghi lấy danh nghĩa cầu phúc cho lão phu nhân mà đến miếu Thành Hoàng.
Nhà họ Kỷ ở Kinh Cảng vốn là danh gia vọng tộc, trụ trì dĩ nhiên biết rõ. Những lần trước họ đến đều được trực tiếp mời vào điện bên để dâng hương, duy chỉ hôm nay bị từ chối.
Lý do là: Có quý khách ghé thăm.
Tại Kinh Cảng, người có địa vị cao hơn nhà họ Kỷ quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quan hệ và quyền lực là những lưỡi dao sắc bén có thể tạo ra của cải, nhưng đẳng cấp lại là ranh giới khó mà vượt qua. Vậy mà hôm nay, ngay tại chốn thanh tịnh của cửa Phật, họ lại được dạy một bài học nhớ đời.
Trần Nghiên và Đặng Nghi vẫn còn đang đứng ở cổng chưa hiểu ra chuyện gì, thì trong tầm mắt bỗng thấy Kỷ Minh Tông đang đỡ eo một cô gái, nhẹ nhàng dìu cô lên xe, sau khi đóng cửa thì vòng ra bên kia.
Tư thế bảo vệ kia, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã thấy lạ thường.
“Sao em thấy người đó trông rất giống Kỷ Lam?” Trần Nghiên hơi nheo mắt quan sát người ở phía xa.
Ánh mắt Đặng Nghi chợt lạnh, quay đầu sắc mặt trầm xuống: “Em dâu, lời này không thể nói bừa.”
Kỷ Minh Tông và Kỷ Lam… Đó là sự suy đồi đạo đức, là điều luân lý không thể chấp nhận.
Chỉ cần hai người đó còn chút liêm sỉ, thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Đi thôi!” Đặng Nghi thu lại ánh nhìn: “Vào trong.”
Tháng bảy, nắng hè chói chang. Trong xe có thể bật điều hòa để giảm nhiệt độ, nhưng không thể ngăn được ánh nắng gay gắt. Chiếc Maybach màu đen rời khỏi miếu không quay lại đường cũ mà thẳng tiến đến một khách sạn ở vành đai ngoài thành phố.
Kỷ Minh Tông nắm tay cô trực tiếp đi lên tầng thượng, rồi cùng nhau lên trực thăng.
Kỷ Lam ngạc nhiên, ánh mắt nhìn người đàn ông thoáng mang nét trêu ghẹo: “Minh tổng, phong thái quá thật.”
Kỷ Minh Tông khẽ móc ngón tay cài dây an toàn cho cô, giọng thản nhiên: “Muốn kẹt xe à?”
“Không muốn!”
Tiếng động cơ trực thăng vang lên, cô hơi nghiêng đầu, thấy anh tựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong không trung, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối – một bên rạng rỡ, một bên ẩn trong bóng mờ.
Không nhìn rõ được hoàn toàn.
Buổi sáng mùa hè đến sớm, ban ngày kéo dài hơn. Trực thăng đáp xuống bãi cỏ rộng trước biệt thự Lan Đình, Kỷ Minh Tông xuống trước, vươn tay về phía cô trong khoang. Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay rộng lớn khô ráo của anh bao trọn lấy tay cô, chẳng mấy chốc, một lớp hơi ẩm mỏng dần dần lan ra.
Cô cúi nhìn điểm giao giữa hai bàn tay.
Ngón tay hơi động, như thể Kỷ Minh Tông cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay cô.
Vừa lúc đi tới cửa biệt thự, bàn tay anh đặt sau eo cô, nhẹ nhàng đẩy vào nhà. Làn khí lạnh từ điều hòa phả tới, Kỷ Lam khẽ thở dài.
Dậy sớm, nóng bức, mồ hôi đầm đìa – không điều nào là dễ chịu cả.
“Đi tắm đi,” Kỷ tiên sinh nhẹ giọng dặn, rồi đi về phía phòng mèo mở cửa, định thả mèo ra.
Nhưng vừa mở cửa, bên trong trống rỗng.
Trong biệt thự lập tức vang lên tiếng gọi lạnh lùng mang theo cơn giận âm ỉ: “Mạn Ân!”
Kỷ Lam đang lên lầu bị tiếng quát bất ngờ của anh làm giật mình hụt chân suýt ngã xuống cầu thang.
Vừa quay đầu lại thì thấy Mạn Ân đang vội vã lau tay chạy từ bếp ra: “Thưa ngài!”
“Mèo đâu?” Gương mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị.
Tim Kỷ Lam khẽ run lên, không đợi Mạn Ân mở miệng đã lắp bắp lên tiếng: “Trên lầu ạ.”
“Em mang nó xuống ngay.” Kỷ Lam vừa xoa đầu gối vừa vịn lan can đứng dậy, vội vã lên lầu, nhấc con mèo đang nằm ngủ xoãi tứ chi trên giường dậy.
Vừa tới chỗ rẽ cầu thang, cô thả mèo xuống, 256 vừa thấy “ba ruột” thì meo lên một tiếng, ngoáy đuôi đi tìm anh.
Chỉ còn lại Kỷ Lam đứng lúng túng ở góc cầu thang tầng hai, đưa tay gãi mũi.
Thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy!
Bất kể là “con trai mèo” hay “con trai chó” thì cũng đều là “con trai”. Nhớ năm đó, Từ Ảnh nuôi một con chó, khi nó qua đời vì tuổi già, cô khóc lóc như thể cha ruột mất vậy.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Chưa dừng lại ở đó, cô còn đem chó đi hỏa táng, rồi mua một mảnh đất phong thủy tốt để chôn cất.
Kỷ Lam không thích mèo chó, cũng không nuôi, nhưng cô có thể hiểu được tình cảm gắn bó sâu sắc của một số người dành cho động vật.
Kỷ Lam tắm rửa đơn giản xong xuống nhà, đúng lúc Mạn Ân đang bưng bữa sáng ra bàn. Nhìn thấy Kỷ Lam, ánh mắt bà ấy có phần ấm ức.
“Cô Kỷ, sau này xin đừng bế mèo lên lầu nữa.”
Tiên sinh rất hiếm khi gọi thẳng tên người khác, đây là lần đầu tiên.
Kỷ Minh Tông là người từ nhỏ đã mang theo cảm giác ưu việt khắc sâu trong xương tủy, đối với anh, ranh giới giữa các tầng lớp rất rõ ràng.
Chủ nhân là chủ nhân, người giúp việc là người giúp việc.
Ra khỏi căn nhà này, bà ấy là ai không quan trọng, điều quan trọng là trong căn nhà này bà ấy phải làm tốt phận sự của mình.
“Được.” – Cô rót một cốc nước, đáp lời rất nhanh.
Mười giờ, Kỷ Minh Tông xuống lầu, chiếc áo POLO đen đã được thay bằng sơ mi trắng, cổ áo mở phanh, không có vẻ gì là định mặc vest. Quần tây đen ôm lấy đôi chân dài, vừa vặn làm nổi bật đường nét thẳng tắp ấy.
Cả hai cùng ngồi vào bàn ăn, Kỷ Lam tỏ ý lấy lòng, nhận lấy ly cà phê từ tay Mạn Ân đưa cho anh: “Uống một ngụm cho hạ hỏa đi.”
Kỷ tiên sinh chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn rơi vào gương mặt cô, khẽ mỉm cười: “Hạ hỏa chuyện gì?”
“256.”
protected text
“Anh quát lớn như thế còn gì…”
“Anh quát em sao?” Kỷ Minh Tông nhấp một ngụm cà phê, giọng uể oải hỏi ngược lại, cuối cùng quét mắt liếc Mạn Ân một cái, bà ấy biết ý lặng lẽ rời đi.
“Anh mắng người ta, em xin lỗi thay, em không thích hợp làm quản lý sao?”
“Là vì em bế mèo lên lầu, anh về không thấy mèo nên mới…”
“Em là người yêu anh, bế mèo lên lầu không đến mức khiến anh khó chịu. Nhưng người làm trong nhà – ngay khi anh về mở cửa mà không lập tức báo mèo đang ở đâu, thì đó là lỗi của bà ta.” – Kỷ Minh Tông từng chữ từng câu nói ra, tuy giọng không cao, nhưng chính cái vẻ điềm tĩnh ấy lại khiến Kỷ Lam cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
“Nhận lương người ta, thì phải tận tâm vì người ta.”
“Kỷ Lam, đừng bao giờ xin lỗi thay cho cấp dưới. Đó là nguyên tắc cơ bản nhất của một người làm quản lý.”
“Nhưng nếu lỗi là do em khơi mào thì sao?” – Cái sự thông minh nhỏ nhặt ấy trong mắt Kỷ Minh Tông chẳng đáng là gì.
May mà anh không chấp, mà Kỷ Lam cũng biết nhìn sắc mặt đoán ý, từng bước từng bước thử dò xem anh có chịu dạy mình không.
“Trước khi sự việc xảy ra mà không nhắc nhở em, đó chẳng phải cũng là lỗi của bà ta sao?” – Anh vừa nói vừa ăn miếng súp lơ xanh đã được chần sơ và rắc tiêu.
Dù cả hai đang trò chuyện, anh vẫn thong thả nhai nuốt, không hề mất nhịp.
Cái sự tao nhã của anh, cuối cùng lại là một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Ngón tay Kỷ Lam đặt trên miệng cốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Minh Tông, dò xét anh, như đang quan sát: “Minh tổng, anh rất giống một người mà em từng quen.”
Tâm trạng Kỷ tiên sinh đang tốt, nhẹ giọng hỏi lại: “Ai thế?”
“Kỷ Lão phu nhân.”
Kỷ Minh Tông khẽ rùng mình.
Không hiểu vì sao, một cơn tức giận vô hình như trào lên từ bụng, dồn thẳng lên đầu, khóe môi vừa mới cong lên được một chút liền chùng xuống. Anh lấy khăn giấy lau miệng,
Giọng trầm thấp, không rõ cảm xúc: “Giống chỗ nào?”
“Cách làm người, đối nhân xử thế, và cả cái dáng vẻ ngạo mạn ăn sâu vào máu ấy. Cứ như thể sinh ra đã là người cầm quyền, ánh mắt khinh rẻ tầng lớp thấp hơn gần như toát ra từ từng lỗ chân lông của anh vậy.”
Kỷ Minh Tông từ từ ngả lưng ra sau, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tay còn lại chống lên bàn hơi gập lại, khí thế lạnh lùng, sắc bén, ép thẳng về phía Kỷ Lam.
Anh nhíu mày, nén giận hỏi: “Thì ra trong lòng cô Kỷ, tôi là loại người như vậy?”