Hồng Liên

Chương 8



Có Hồng Liên rồi, đại ca rất sợ chết.

Giờ lại có chất nhi, huynh ấy càng sợ c.h.ế.t hơn.

Cứ ba tháng một lần, huynh ấy lại nhờ phụ thân mời thái y đến bắt mạch cho mình.

Xác định bệnh của mình thật sự đã khỏi hẳn, huynh ấy mới yên tâm, tiếp tục đọc sách.

Huynh ấy đọc sách, Hồng Liên liền ở bên cạnh thêu yếm cho chất nhi.

Đúng vậy, Hồng Liên bây giờ đã biết may vá.

Tay nghề này tẩu ấy còn học từ Đại nương tử nhà Anh Quốc công đó.

Khi tẩu ấy mới gả đến, các quan quyến trong kinh thành này, chẳng mấy ai coi trọng tẩu ấy.

Nhưng sau trận dịch bệnh, tẩu ấy liền trở thành thượng khách.

Bất kể nhà ai tổ chức yến tiệc, tẩu ấy đều nhận được thiệp mời.

Ban đầu tẩu ấy còn không dám đi một mình, sợ rằng sẽ làm mất mặt phủ An Viễn Hầu, không thì gọi mẫu thân, không thì gọi ta.

Tuy nói ta là nam tử, nhưng vì ta tuổi còn nhỏ, nếu ta đi thì các nữ quyến cũng không nói gì.

Sau này Hồng Liên phát hiện, các vị Đại nương tử đều cung kính với tẩu ấy, thậm chí còn gọi tẩu ấy là ân nhân.

Tẩu ấy tuy mù mịt, nhưng rốt cuộc cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.

Khi chất nhi làm tiệc tròn trăm ngày, tẩu ấy cũng gửi thiệp mời đến các vị Đại nương tử.

Ngày đó, đừng nói là các vị Đại nương tử, ngay cả Hoàng hậu, cũng đích thân đến.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Hồng Liên đã học được không ít tài năng từ các vị Đại nương tử này.

May vá là một trong số đó.

Năm thứ hai chất nhi biết gọi ‘phụ thân, đại ca liền trở thành Thám hoa lang.

Được cáo mệnh, Hồng Liên không vui mừng lắm.

Mỗi bước mỗi xa

Con cái ra đời, tẩu ấy cũng không vui mừng lắm.

Bây giờ đại ca đỗ đạt công danh, có thể vào triều làm quan, tẩu ấy vui đến mức đôi mắt cong cong.

Ngày đại ca và phụ thân cùng nhau tan triều về nhà, tẩu ấy liền g.i.ế.c một con gà trống to đùng.

Ngày đó ăn cơm, ta bỗng nhiên nhớ đến lời Hồng Liên nói với mẫu thân:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẫu thân con nói: ‘Cô gia thân thể hơi yếu, phải nuôi dưỡng cho tốt, nuôi dưỡng tốt rồi hãy có con.’”

Mấy năm trôi qua, đại ca quả thật được Hồng Liên nuôi dưỡng rất tốt.

Đại ca vốn yếu ớt không chịu nổi gió, bây giờ đã khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Ngay cả ta, cây giá đỗ này, cũng trong vài năm ngắn ngủi đã cao lớn hơn không ít.

Vốn dĩ, bọn ta nghĩ cuộc sống của mình sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy.

Nhưng sang xuân năm sau, Hồng Liên đột nhiên hoảng loạn.

Tẩu ấy mỗi ngày đều đứng trong sân nhìn trời, càng nhìn càng hoảng.

Nhưng hỏi tẩu ấy rốt cuộc hoảng sợ điều gì, tẩu ấy lại không nói ra được lý do cụ thể.

Đại ca vừa thấy tẩu ấy có vẻ như vậy, liền lập tức phái người đi các thôn làng ngoại ô để hỏi thăm.

Chưa đầy hai ngày, người phụ trách hỏi thăm đã trở về báo cáo: “Bẩm Hầu gia, bẩm Thế tử, thuộc hạ đã dẫn người chạy hàng chục thôn làng, hỏi không ít lão nông kinh nghiệm, bọn họ đều nói thời tiết năm nay có chút bất thường.”

Phụ thân nghe xong, liền lập tức đến Trích Tinh Lâu.

Trích Tinh Lâu là nơi ở của Quốc sư đại nhân.

Phụ thân cho rằng, các lão nông trong thôn đều sống dựa vào thời tiết, bọn họ đã nhìn trời hơn nửa đời người, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Sau khi đến Trích Tinh Lâu, phụ thân mới biết, Khâm Thiên Giám và Quốc sư đại nhân đã nhìn ra điều bất thường từ trước Tết.

Thánh Thượng cũng đã sớm dặn dò Nông Tang Ti, năm nay khắp cả nước đều phải trồng nhiều lương thực hơn.

Sở dĩ giữ bí mật, cũng là lo lắng một khi tin tức truyền ra, cả nước sẽ hỗn loạn.

Phụ thân từ Trích Tinh Lâu trở về, liền lập tức dặn dò những người dưới quyền, bảo các trang trại thuộc Hầu phủ đều trồng thêm nhiều lương thực.

---

Hồng Liên về nhà chồng đã nhiều năm, chưa bao giờ hỏi xin tiền phụ thân mẫu thân.

Nhưng lần này, tẩu ấy hỏi mẫu thân năm trăm lượng bạc.

Mẫu thân đưa tiền xong mới hỏi nguyên nhân: "Cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

"Hoảng, trong lòng hoảng sợ." Hồng Liên nắm chặt năm trăm lượng ngân phiếu, giọng nói có chút run rẩy. "Mẫu thân con nói, phải trồng trọt nhiều, nuôi nhiều gà vịt, nếu không sẽ không sống nổi đâu".

Mấy hôm trước, đại ca thấy Hồng Liên ăn không ngon, ngủ không yên, liền đặc biệt xin phép Hoàng thượng nghỉ mấy ngày để về mẫu gia ở.

Mẫu thân cũng nghe nói triều đình đang chuẩn bị đủ thứ, nhưng bà không ngờ rằng thông gia sống dựa vào ruộng đồng lại có tầm nhìn xa như vậy.

Tuy Hồng Liên nói những điều này chỉ để bảo vệ gia đình nhỏ, nhưng thường dân có thể tự bảo vệ mình trong lúc nguy cấp, không gây thêm phiền phức cho triều đình, thì điều này đã rất đáng quý.