Ngày Chu Đình An mang sính lễ đến phủ, phụ thân của Giang Thanh suýt chút nữa đã quỵ ngã ngay trước hỷ hạp.
“Lão phu thật không ngờ, đứa con gái phá phách này của lão lại có người nguyện ý cầu thân, tổ tông trên cao phù hộ a!”.
Ông lập tức quỳ sụp xuống đất, hướng về Phật đường dập đầu ba cái thật mạnh, sau lại chỉnh tề đứng dậy, nghiêm nghị cúi mình thật sâu với gia nhân phủ Vương gia.
“Phiền các vị trở về bẩm báo Vương gia, chỉ cần ngài ấy chịu lấy tiểu nữ, sính lễ không cần một đồng, lão phu còn nguyện dâng thêm mười vạn lượng bạc trắng!”.
Lời này vừa thốt ra, trưởng tỷ Giang Dư Hòa liền nước mắt lã chã, khóc lóc nghẹn ngào.
“Phụ thân, người hồ đồ rồi sao? Cả đời người khổ cực kiếm bạc, nay lại đem hết cho Giang Thanh, vậy sau này nữ nhi xuất giá, người lấy gì mà chống đỡ?”.
Lão gia phẫn nộ, vung tay tát một cái, khí thế ngút trời.
“Lão phu cả đời ngạo cốt, cớ sao lại sinh ra đứa con gái chỉ biết tham vinh hoa như ngươi? Muội muội ngươi tính tình ngang bướng, giữ lại sớm muộn cũng là họa, ngươi tranh giành với nó làm gì? Còn dám nói thêm một câu, hôm nay lão phu đánh c.h.ế.t ngươi tại đây!”.
Giang Dư Hòa nghe vậy, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, ôm khăn che mặt khóc đến suýt ngất đi.
“Phụ thân, người đây là muốn bức tử nữ nhi sao…”.
Giang lão gia giận đến đỏ mặt tía tai, một cước đá qua, miệng mắng chửi không ngớt.
“Nếu ngươi không phải con ruột của lão phu, lão phu đã sớm cầu Hoàng thượng ban c.h.ế.t cho ngươi rồi! Suốt ngày chỉ biết dụ dỗ nam nhân, lúc thì bám lấy Tà Vương Gia, lúc lại quấn lấy Thế Tử, vậy mà không có kẻ nào thật lòng ngó tới ngươi! Ngươi còn không bằng muội muội của mình… Lão phu sao lại sinh ra hai thứ nghiệt súc như các ngươi… Thật là nghiệt duyên mà!”.
Trong sân, tiếng khóc than dậy khắp bốn bề, bọn gia nô phủ Vương gia đến đưa sính lễ xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố mà chui xuống ngay tại chỗ.
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, rút roi da từ bên hông, vung một cái quất thẳng xuống hỷ hạp, lập tức làm nứt cả rương gỗ, vàng thỏi lấp lánh đổ xuống đất, loang loáng cả một sân.
Ánh mắt Giang Dư Hòa lập tức sáng rực, nàng ta vứt khăn tay sang một bên, nũng nịu thốt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thanh Nhi, nếu muốn đánh thì đánh phụ thân đi, da dày thịt thô, chịu được đòn. Còn tỷ tỷ một thân da non thịt mềm, còn phải giữ lại để tìm cho muội một tỷ phu tốt, che chở muội cả đời a~”.
Nói xong, nàng ta liền bò rạp xuống đất, vớ lấy một thỏi vàng, đưa lên miệng cắn mạnh một cái, thấy đúng là vàng thật thì lập tức nhặt một nắm nhét vào lòng, chẳng màng đến chuyện nó có cấn n.g.ự.c hay không.
Nàng bước qua hòm sính lễ, hướng về phía gia nô mà cất giọng lạnh lùng.
“Trở về nói với Vương gia các ngươi, những vật tầm thường này bản tiểu thư không thích! Nếu hắn thực sự có thành ý, vậy thì cướp luôn hoàng vị về đây!”.
Gia nô sợ đến run rẩy cả người, miệng há hốc không thốt nổi một lời. Phải một lúc lâu sau, mới có người phản ứng lại, nhưng kẻ nhanh nhất chính là phụ thân nàng—Giang lão gia trợn mắt, thẳng thừng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phụ thân nàng, Giang Chính, chính là ngôn quan của Tây Hải Quốc, bậc chính trực không ai sánh bằng.
Nếu ông dám xưng “trung quân ái quốc” thứ hai, thì cả Tây Hải Quốc tuyệt đối chẳng ai dám xưng thứ nhất.
Thế nhưng, trời trêu người, hai đứa con gái của ông đều chẳng phải hạng tầm thường.
Đại tỷ Giang Dư Hòa nổi danh khắp kinh thành với tài quyến rũ nam nhân, từ quan viên tam phẩm trở lên không ai là chưa từng bị nàng ta câu dẫn. Mỹ mạo tuyệt sắc, nam nhân nào cũng cam nguyện quỳ gối dưới váy nàng, chỉ tiếc rằng danh tiếng quá kém, nên mãi chẳng có ai dám đến cầu thân.
Còn nàng thì sao? Quá ương bướng, một thân phản cốt.
Tỷ tỷ nàng hoang đàng, nàng liền muốn khuyên tỷ ấy từ bỏ lối cũ mà làm lại cuộc đời.
Phụ thân nàng trung quân ái quốc, nàng liền muốn xem ông tạo phản, lật đổ triều cương.
Từ thuở bé đến giờ, vì muốn giúp phụ thân nàng có chút khí phách, không biết bao lần nàng đã xúi giục ông nhân lúc đang được sủng ái mà một đao đ.â.m c.h.ế.t tiểu Hoàng đế, rồi tự mình xưng đế, thiên hạ này cớ gì phải quỳ gối dưới chân kẻ khác.
Nhưng phụ thân nàng lại cố chấp đến mức ngu muội, một đời chấp niệm chỉ mong có ngày được đập đầu c.h.ế.t trên đại điện để danh lưu sử sách.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Bởi thế, hai cha con nàng vốn chẳng thân cận.