Thắt lưng hơi nhói lên, nàng vô thức vặn vẹo, sắc mặt Chu Đình An lập tức trầm xuống.
“Đừng có xoay nữa, đợi lát nữa rồi hẳn xoay.”.
Đợi lát nữa rồi xoay.
Ai cần chứ.
Nàng hưng phấn đến mức bật cười khanh khách, nghĩ đến cảnh diệt sạch Lũng Nam, nghĩ đến bộ dáng sống không bằng c.h.ế.t của Lũng Nam Hầu, tâm trạng cực kỳ khoái trá.
Chu Đình An nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nguy hiểm.
“Giang Thanh Nhi, có phải ngươi đang thiếu dạy dỗ không?”.
Nàng cười hì hì, tránh mặt đi, không thèm để ý hắn, chỉ ôm lấy gối chăn, chuẩn bị ngủ.
Nhưng ngay sau đó, phía sau nàng đột nhiên trầm xuống, cả người bị nhấc bổng, rồi trực tiếp đè lên lồng n.g.ự.c rộng lớn của Chu Đình An.
“Thiếp muốn ngủ…”.
Chu Đình An chẳng thèm để tâm, thản nhiên lột áo, động tác mạnh mẽ, hôn đến cuồng dã.
Chợt, nàng nhớ tới đêm hắn bị hạ dược.
Nửa đêm hôm đó, quả thật nàng và hắn đánh nhau không chút lưu tình.
Nhưng đến nửa sau, Chu Đình An rõ ràng có chút phân tâm.
Hắn vừa vung quyền, vừa bàn bạc với nàng.
“Giang Thanh Nhi, chúng ta có thể lên giường đánh không?”.
Lúc đó, nàng nghiêm khắc từ chối ngay lập tức.
Lão nương cả người toàn võ công tuyệt thế, công pháp mạnh mẽ đến mức long trời lở đất, nếu không có không gian rộng lớn, thì làm sao mà thi triển được.
Lên giường sao. Một tấc vuông bé tẹo, hắn nằm mơ à.
Chu Đình An vẫn kiên trì dụ dỗ.
“Đánh trong sân thì đúng là rộng rãi thật, nhưng nếu đánh trên giường, lại có một loại thú vị khác.”.
Hừ. Hắn nghĩ nàng sẽ tin sao.
Thế nên, nàng càng xuống tay mạnh hơn, từng chiêu từng thức đều tấn công thẳng vào yếu huyệt của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ nhớ lại, nàng cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.
Rõ ràng là…
Nàng không hiểu thấu hàm ý trong lời hắn nói.
Lúc này, nụ hôn của Chu Đình An nóng bỏng đến mức khiến nàng cảm thấy cả người như bị lửa thiêu.
Nàng cảm giác bản thân giống như một bánh trà khô, vừa bị ném vào nước sôi.
Chầm chậm thấm nước, chầm chậm tan ra.
Những cái chạm ướt át, dây dưa, như từng đợt thủy triều dâng lên.
Nhẹ nhàng vỗ vào bãi cát, từng chút từng chút ngấm vào khe hở nhỏ nhất, đến khi tràn ngập.
Cát khô cũng đã nhiễm hương vị của biển khơi.
Bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, tựa như bị khuấy động, đặc quánh như mực.
Đêm sinh thần của Chu Đệ, trong cung mở một bữa yến tiệc xa hoa lộng lẫy.
Không ngoài dự đoán, tiểu Thế tử Lũng Nam Hầu – Yên Lữ Thanh Túc, mượn rượu gây sự, ngang nhiên buông lời khiêu khích với Chu Đình An.
“Nghe nói bản lĩnh đánh nữ nhân của Nhiếp Chính Vương thuộc hàng tuyệt đỉnh, không biết tối nay có thể cùng tại hạ so tài một trận chăng?”.
Câu này nói quá bất ngờ, ngay cả người từng trải qua vô số sóng to gió lớn như Chu Đình An, cũng ngẩn ra trong chốc lát.
“Đánh nữ nhân?”.
Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Thanh, giọng trầm xuống, hơi nhíu mày.
“Bản vương ngoài việc đấu với ngươi ra, còn từng động thủ với nữ nhân khi nào?”.
“Hắn muốn ra mặt giúp ngươi? Hắn lấy tư cách gì?”.
Nàng thản nhiên nâng chén, nhấp một ngụm rượu, lười biếng nói.
“Chẳng lẽ ngài gây họa đào hoa bên ngoài?”.
Chu Đình An bật cười vì tức, hắn l.i.ế.m nhẹ môi, ánh mắt lóe lên chút tà mị, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Tiếp đó, hắn thật sự rút đao, trực tiếp nhảy vào giữa điện.
Hắn vừa vững chân đứng, giọng nói mới nhàn nhạt rơi vào tai nàng.
“Giang Thanh Nhi, tốt nhất chuyện này không liên quan đến ngươi.”.