Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 2)

Chương 14



Thân hình nhỏ bé, gầy yếu của nàng bị hắn đè nặng lên, trông chẳng khác gì đoá hoa tử kinh sắp héo tàn.

Nàng nằm sấp trên bức tường, cả người run rẩy dữ dội.

Những hình ảnh trước mắt, không ngừng trùng điệp với ký ức trong đầu nàng.

Tức giận, tuyệt vọng, hai cảm xúc đồng thời bùng lên, như muốn xé toang lồng n.g.ự.c nàng, thiêu đốt cả não bộ.

Tại sao thế gian này luôn lạnh lùng như vậy.

Chỉ vì đối mặt với quyền thế, mà ngay cả người thân yêu nhất cũng có thể dễ dàng từ bỏ.

Thế đạo này thật bất công.

Nàng không thích.

Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.

Nàng nhảy xuống từ trên tường, mũi kiếm nhắm thẳng vào sau gáy Yên Lữ Thanh Túc.

Giết hắn.

Bắt hắn phải chết.

Đó là ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc ấy.

Những kẻ từ nhỏ luyện võ, phần lớn đều có phản xạ nhạy bén hơn người.

Dù đã uống không ít rượu, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, Yên Lữ Thanh Túc vẫn bùng nổ sức sống mãnh liệt.

Hắn gần như ngay lập tức lật người, túm lấy thiếu nữ, dùng thân thể nhỏ bé của nàng ta làm lá chắn, chắn ngay trước mũi kiếm đang lao đến của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cầm thú.

Trong con hẻm tối đen tĩnh lặng, nàng giao chiến với Yên Lữ Thanh Túc suốt một khắc đồng hồ.

Chẳng mấy chốc, nàng dần rơi vào thế hạ phong.

Hắn rất mạnh.

Đó là lần đầu tiên nàng nhận ra khoảng cách giữa nàng và hắn lớn đến nhường nào.

Nếu không phải vì hắn say rượu, nếu không phải vì màn đêm che chắn, đêm đó nàng e rằng sẽ có đi không có về.

Cuối cùng, nàng bị hắn đạp ngã xuống đất, giẫm thẳng lên bả vai, đau đến mức xương cốt kêu răng rắc.

Cơn đau sắc bén như lưỡi d.a.o cắt vào tận tim, nhưng nàng chỉ cắn chặt răng, bướng bỉnh trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi chán sống rồi.”.

Yên Lữ Thanh Túc cười lạnh, dùng sức đạp mạnh thêm một cái.

Sớm muộn gì ta cũng sẽ g.i.ế.c ngươi.”.

Yên Lữ Thanh Túc ngửa đầu cười lớn, sau đó nhấc chân định giáng cho nàng một đòn chí mạng.

Nhưng nàng chạy thoát.

Lợi dụng khoảng trống thoáng qua, thân hình nàng nhanh như quỷ mị, biến mất trong con hẻm vắng vẻ, trống trải.

Lần đó, trở về nhà, nàng phải nằm liệt giường suốt nửa tháng.

Nhưng khi cơ thể vừa hồi phục, nàng lập tức dốc sức tập luyện, ngày đêm không dám chậm trễ.

Nàng ngoan cố như một con bò đực, giam mình trong cơn ám ảnh báo thù.