Nàng rất vui vẻ, nói thôn Từ gia đúng là hiền hậu chất phác.
Ngốc quá!
Nhưng… ngốc cũng tốt.
Nàng ngốc đến mức còn chẳng nhận ra Nhị Ngưu thích mình.
Gã đó suốt ngày khoe khoang trước mặt ta, nào là săn b.ắ.n giỏi, nào là có thể nuôi nổi nữ nhân.
Ta tùy tiện vẽ một bức tranh, sai người đem bán.
Sau đó, ta bảo thuộc hạ mua lại với giá một ngàn lượng bạc.
Nhẹ nhàng đánh bại Nhị Ngưu.
Giữa người với người, khoảng cách đúng là rất lớn.
Nhưng nàng quá ngốc, khiến ta cũng khổ theo.
Nàng dùng chăn bọc ta lại, cõng ta chạy suốt tám mươi dặm trong đêm.
Không chỉ nàng chạy mệt, mà cả xương sườn ta cũng suýt bị xóc gãy.
Ta định trách nàng vài câu.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng của nàng, ta lại không mở miệng nổi.
Trên thế gian này, ngoài nàng ra, còn ai đối xử với ta tốt như vậy?
Sau khi rời khỏi hang núi, nàng đưa ta đến Hắc Phong Trại.
Nơi này toàn là sơn tặc, bọn chúng không phải người lương thiện.
Tuy không đến mức g.i.ế.c người phóng hỏa, nhưng cũng không thiếu chuyện ác đã làm.
Nơi này không thể ở lâu.
Nếu triều đình phái binh tiêu diệt thổ phỉ, ta cũng không có lý do để can thiệp.
Nàng đi đánh trận với Mã Triều Hà, bị thương.
Ta tức đến mức suýt nổ tung.
Hận không thể g.i.ế.c sạch kẻ đã làm nàng bị thương.
Nhưng sợ nàng hỏi, ta chỉ có thể đánh bọn chúng một trận.
Rồi nhân tiện thu luôn mấy sơn trại khác.
Quả nhiên, nàng an phận hơn hẳn.
Ngoan ngoãn dưỡng thương, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.
Ta thường nghĩ…
Có lẽ ông trời thấy ta quá cô độc, nên đã ban nàng xuống cho ta.
Hồng Trần Vô Định
Có nàng rồi, ta mới có động lực.
Chuyện sống chết, cũng vì nàng mà trở nên quan trọng.
Trước năm mới, ta lật đổ Văn Quốc công.
Phụ hoàng lập tức gửi thư đến, toàn những lời lẽ hiền từ.
Ta không tin lấy một chữ.
Nhưng kinh thành thực sự cần phải trở về.
Ta bắt giữ Bát vương gia.
Văn Quốc công thương hắn hơn cả mạng sống của mình.
Trước khi chết, hắn đã khai ra toàn bộ sự thật.
Những gì ta suy đoán—đều đúng.
Phụ hoàng chỉ yêu quyền lực của hắn.
Hắn còn tàn nhẫn hơn cả gian thần.
Gian thần ít ra vẫn bảo vệ Bát vương gia.
Nhưng hắn…
Chỉ cần xung đột lợi ích, bất kể là ai, hắn đều có thể ra tay g.i.ế.c bỏ.
Ta vốn không định hành động quá sớm.
Có nhiều chuyện cần phải chuẩn bị.
Nhưng hắn lại dám bắt Đại Chùy, giấu nàng đi làm con tin.
Ta lập tức ra tay.
Đêm đó vô cùng nguy hiểm.
Nhưng may mắn, mọi chuyện đều suôn sẻ.
Đại Chùy cũng bình an trở về.
Ta không g.i.ế.c phụ hoàng.
Chỉ đơn giản tuyên bố với bên ngoài rằng ông bệnh nặng.
Còn ta thì nhiếp chính.
Ta phong Đại Chùy làm vương phi.
Nhưng nàng biết tin xong, phản ứng đầu tiên lại là—
"Làm vương phi có mở được tiệm thịt không?"
Ta gật đầu, nàng mới vui vẻ.
Nàng ngốc như vậy, nhưng ta lại yêu nàng đến tận xương tủy.
Nàng từng nói:
"Trên đời này, không ai đối tốt với ai mà không có lý do."
Nhưng…
Thực ra có.
Nàng đối tốt với ta chính là vô điều kiện.
Mà ta đối tốt với nàng cũng vậy.
Ta nguyện lòng vô điều kiện tốt với nàng.
Bởi vì—nàng xứng đáng.
2
Đại Chùy sinh cho ta một trai một gái.
Cả hai đứa đều giống nàng.
Cả hai đều rất khỏe, đặc biệt là con trai ta.
Sức nó chẳng kém gì mẹ nó.
Nhưng may mắn, nó thông minh giống ta.
Không phải ta nói Đại Chùy không tốt, nhưng thái tử phải kế vị, nếu quá đơn thuần, sẽ bị người ta bắt nạt.
Đại Chùy không chịu ở yên trong cung.
Nàng suốt ngày chạy ra ngoài.
Ngoài việc mở tiệm thịt, nàng còn thu nhận rất nhiều tiểu đệ.
Có năm, nàng còn dẫn quân ra chiến trường.
Nàng thực sự có thiên phú đánh trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lên chiến trường, nàng như biến thành một người khác—dũng cảm, lại có mưu lược.
Nữ nhân của ta, đúng là kỳ nữ hiếm có.
Ta không muốn nàng suốt đời làm hoàng hậu, bị trói buộc trong hoàng cung.
Vì vậy, đợi đến khi con trai mười sáu tuổi, có thể đảm đương trách nhiệm, ta liền nhường ngôi.
Ta dẫn Đại Chùy đi du sơn ngoạn thủy.
Nàng vui vẻ vô cùng.
Ngày nào cũng đi khắp nơi trừ gian diệt ác.
Có một ngày, chúng ta đi ngang qua một thôn làng hẻo lánh.
Đại Chùy gặp lại cha mẹ ruột của nàng.
Họ sống không tốt.
Hai đứa con trai khác của họ đều bất tài.
Họ nhận ra Đại Chùy, lập tức quỳ xuống nhận lỗi.
Họ nói, năm xưa bán nàng đi, đã hối hận suốt cả đời.
Đại Chùy không thèm để ý.
Nàng phồng má, tức giận bỏ đi.
Tối hôm đó, nàng tự mình nấu một nồi thịt muối hầm măng.
Vừa ăn, vừa cười:
"Thịt muối hầm măng thực sự rất ngon."
Ta cũng thấy ngon.
Chúng ta đều có một tuổi thơ không hạnh phúc.
Nhưng Đại Chùy may mắn—nàng gặp được Từ Văn.
Mà ta cũng may mắn—vì ta gặp được Đại Chùy.
Đời người rất ngắn.
Thời thơ ấu chỉ có hơn mười năm.
Nhưng chỉ cần vượt qua, vẫn còn vô số ngày tốt đẹp phía trước.
Giống như ta và Đại Chùy.
Phiên Ngoại Dưỡng Phụ
Ta đã hứa với thê tử quá cố của mình rằng—
Ta nhất định sẽ kiếm cho nàng một tấm cáo mệnh.
Nhưng sau vài năm cố gắng, ta phát hiện…
Làm quan thực sự quá khó.
Vì vậy, ta quyết định chuẩn bị đường lui.
Ngày đó, ta đi ngang thôn Vương gia, nhìn thấy Vương Đại Chùy.
Đứa nhỏ ấy bẩn thỉu, gầy còm.
Nhưng dáng dấp lại cực kỳ đoan chính.
Sau này lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân hiếm có.
Ta nảy ra một suy nghĩ mà giới văn nhân khinh bỉ.
Ta muốn bồi dưỡng nàng thật tốt,
Tương lai đưa nàng đi làm vợ hoặc thiếp của quan lớn, giúp ta thăng quan tiến chức.
Nhưng ta đã hối hận.
Đứa nhỏ này ăn quá nhiều!
Thật đáng thương cho ta, bản thân còn chẳng được ăn no,
Mà vẫn phải nuôi nàng.
Một bữa ăn của nàng…
Bằng khẩu phần của ta trong ba ngày!
Khó khăn lắm mới nuôi nàng lớn,
Ta tính toán gả nàng đi.
Ta có rất nhiều đối tượng lựa chọn.
Nhưng suy đi tính lại, ta cảm thấy Cửu vương gia là tốt nhất.
Mặc dù hắn không được sủng ái,
Cũng không giúp gì được ta trên quan trường.
Nhưng hắn chính trực.
So với những kẻ vô dụng chỉ biết hưởng lạc, coi nữ nhân là trò tiêu khiển…
Hắn tốt hơn nhiều.
Nhưng Đại Chùy lại không để ta yên lòng.
Nàng biết rõ Cửu vương gia bị vu oan mưu phản, vậy mà vẫn dẫn hắn về nhà!
Nàng muốn hại c.h.ế.t ta à?!
Ngày nào cũng hứa hẹn sẽ dưỡng lão cho ta.
Bây giờ thì tốt rồi—
Dưỡng lão không thấy đâu, mà tang sự có khi đến ngay trước mắt!
Sau khi tiếp xúc, ta phát hiện—
Cửu vương gia cũng không phải người tốt!
Hắn thâm hiểm vô cùng!
Não của Đại Chùy?
Không đủ để đấu với hắn!
Ta định dắt Đại Chùy bỏ trốn.
Nhưng nhìn nàng bị hắn dỗ đến mức mê mẩn, ta đành bỏ cuộc.
Ngoan ngoãn viết chữ bán lấy tiền, nuôi sống cả Cửu vương gia.
Nhưng cũng may…
Cửu vương gia đối xử với nàng rất tốt.
Hai người bọn họ, sau bao sóng gió, cuối cùng cũng đến hồi viên mãn.
Cửu vương gia trở về kinh nắm quyền.
Ta được thăng quan!
Tam phẩm đại nhân!
Cuối cùng ta cũng trọn vẹn lời hứa với thê tử quá cố.
Phải nói rằng…
Nuôi Đại Chùy cũng không uổng công.
Ít ra, cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Hoàn