Hồng Nhan Khuynh Đảo Giang Sơn

Chương 6



Mã Triều Hà chạy tới, ôm chầm lấy ta:

 

"Cuối cùng huynh cũng đến! Bọn ta nhớ huynh muốn chết!"

 

Một năm trước, dưỡng phụ trở về quê, trên đường bị Mã Triều Hà cướp sạch, còn bị đánh trọng thương.

 

Nửa tháng sau, ta xách lưu tinh chùy, một thân một mình xông thẳng vào sào huyệt bọn cướp, đánh cho Mã Triều Hà lăn lộn khắp nơi.

 

Cuối cùng hắn chịu thua, còn kéo ta kết nghĩa huynh đệ, gọi ta là đại ca.

 

Từ đó, ta chính là đại đương gia của núi Đồ Ngưu.

 

Cửu vương gia lạnh lùng đẩy Mã Triều Hà ra, hỏi:

 

"Ta là phu quân của nàng ấy, ngươi là ai?"

 

Nụ cười trên mặt Mã Triều Hà lập tức cứng lại, hắn đặt tay lên vai Cửu vương gia, trịnh trọng tuyên bố:

 

"Ta là nghĩa huynh của huynh ấy, chính thức bái qua rồi."

 

Cửu vương gia cười nhạt, bắt lấy tay hắn, nhấn mạnh từng chữ:

 

"Ồ? Hóa ra là nghĩa huynh."

 

Hai người đứng im bất động, nhìn chằm chằm vào nhau.

 

Ta thấy cả hai đều rất hợp nhau, cao hứng đề nghị:

 

"Hay là ba người chúng ta cùng kết nghĩa huynh đệ lại lần nữa nhé!"

 

Vừa nói xong, không biết vì sao, Mã Triều Hà đột nhiên lùi hai bước, rồi quỳ sụp xuống đất, mồ hôi chảy ròng ròng.

 

"Sao lại vội thế?"

 

Ta nhanh chóng quỳ xuống cạnh hắn, còn vẫy tay với Cửu vương gia:

 

"Vương gia mau lại đây, Mã đại ca sốt ruột lắm rồi!"

 

Cửu vương gia không hề nhúc nhích.

 

Mã Triều Hà lén liếc ta một cái, rồi trợn mắt, bất tỉnh nhân sự.

 

Mãi đến tối, Mã Triều Hà mới tỉnh lại.

 

Hắn nhìn ta, khẳng định:

 

"Là Cửu vương gia đánh ta bất tỉnh!"

 

Ta nhíu mày:

 

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng vương gia không hề động thủ."

 

"Vương gia đi đứng còn lảo đảo, sao có thể đánh ngươi được? Ngươi khỏe thế cơ mà!"

 

Mã Triều Hà run run khóe miệng:

 

"Đại ca, huynh thật sự nghĩ ta khỏe lắm sao?"

 

Ta gật đầu chắc nịch:

 

"Đương nhiên! Làm người thì phải có lòng tin vào bản thân!"

 

"Lần trước ngươi bị ta đánh ba, bốn lần mà vẫn bò dậy được, trên đời này không có ai trâu như ngươi đâu!"

 

Mã Triều Hà cầm tay ta, cảm động rơi nước mắt:

 

"Đại ca!"

 

Từ hôm đó, ba người chúng ta ở lại Hắc Phong Trại.

 

Nơi này cao ráo, dễ quan sát, lại có đông huynh đệ, khi đánh nhau khí thế rất hùng hồn.

 

Càng tuyệt hơn là, ở đây ngày nào cũng có thể đánh nhau!

 

Đặc biệt từ lúc ta đến, Mã Triều Hà quyết tâm mở rộng địa bàn, ngày nào cũng hẹn đánh nhau.

 

"Đại ca, hôm nay ta nhất định diệt sạch bọn chúng, cướp hết lãnh thổ!"

 

Ta hăng hái gật đầu:

 

"Được! Lưu tinh chùy mới của ta rất lợi hại, một chùy có thể đập ngã mười đứa!"

 

Ta và Mã Triều Hà liên thủ, quả thực vô địch thiên hạ.

 

Huynh đệ trong trại hoàn toàn tâm phục khẩu phục ta.

 

Dẫn theo đàn đệ tử đi đánh nhau, thật là vui!

 

Dù vậy, cũng có lúc ta bị thương.

 

Lần đó, khi đánh trận với Mã Vương Trại, ta bị kẻ địch b.ắ.n lén, trúng một mũi tên vào bả vai.

 

Lúc Cửu vương gia và dưỡng phụ chạy đến, ta vẫn còn chống đỡ:

 

"Không sao! Ngựa còn có lúc sẩy vó!"

 

Sắc mặt Cửu vương gia tối sầm:

 

"Ai bắn?"

 

Đối diện có một gã hùng hổ bước ra, đầy khí phách:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hong-nhan-khuynh-dao-giang-son/chuong-6.html.]

"Là ta! Thì sao?"

 

Cửu vương gia từ từ rút kiếm, bước từng bước đến gần hắn.

 

Ta vội đứng lên định cản lại:

 

"Đừng! Ngài đánh không lại đâu!"

 

Lời còn chưa dứt, ta ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, Mã Triều Hà quỳ trước giường ta, mặt sưng vù như đầu heo, nước mắt ròng ròng:

 

"Đại ca! Sau này chúng ta không đánh nhau nữa!"

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn:

 

"Mặt ngươi sao vậy? Ai đánh?"

 

Mã Triều Hà mắt lóe lên, rồi lập tức cúi đầu, uất ức nói:

 

"Cửu… Không sao! Không đau! Đại ca… hu hu hu…"

 

Hắn khóc đến run cả người.

 

Ta dỗ dành hồi lâu, hắn vẫn không ngừng khóc.

 

Ta thật sự không biết hắn đã chịu ấm ức lớn đến mức nào.

 

Lúc này, Cửu vương gia xuất hiện ở cửa.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn khoanh tay, khẽ ho một tiếng.

 

Tiếng khóc của Mã Triều Hà lập tức im bặt.

 

Hắn đứng bật dậy, vội vã nói:

 

"Đại ca, huynh chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi đi! Ta không quấy rầy nữa!"

 

Sau đó… chạy biến.

 

Ta kinh ngạc nhìn theo bóng hắn:

 

"Ta dỗ hắn mãi không ngừng khóc, vậy mà ngài chỉ cần xuất hiện, hắn lập tức nín ngay, thật thần kỳ!"

 

Cửu vương gia ngồi xuống cạnh ta, thản nhiên đáp:

 

"Khóc lâu cũng phải nghỉ chứ. Nàng còn đau không?"

 

Ta lắc đầu, lo lắng hỏi hắn có bị thương không.

 

Cửu vương gia cười nhạt:

 

"Ta đâu có đánh nhau, sao bị thương được?"

 

Mãi sau này, ta mới biết.

 

Buổi chiều hôm ấy, ba sơn trại còn lại đều bị thu phục.

 

Ngày ta khỏi bệnh, ba tên trại chủ đã đến núi Đồ Ngưu quỳ trước mặt ta, nhận ta làm đại ca.

 

Ta nhìn mấy nghìn tiểu đệ quỳ trước mặt, sững sờ không dám tin.

 

Ta… Đột nhiên có cả ngàn tiểu đệ!

 

Ta hỏi bọn họ vì sao chịu quy phục.

 

Bọn họ nói:

 

"Bởi vì lưu tinh chùy của đại ca quá lợi hại!"

 

Ta vỗ mạnh lên chùy, vô cùng tự hào:

 

"Đúng vậy! Lưu tinh chùy của ta, cực kỳ lợi hại!"

 

8

 

Cửu vương gia bị phong hàn, ta vào núi săn ít thú rừng bồi bổ cho hắn.

 

Đám tiểu đệ không cho ta động tay, một canh giờ sau, trong sân đầy gà rừng, thỏ hoang, hươu nai, đủ loại chim chóc và thú săn.

 

Có tiểu đệ thật tốt!

 

Nếu không có bọn họ, ta phải tự đi săn. Nhưng Cửu vương gia từ sau khi bị bệnh lại càng yếu đuối, không rời người được.

 

Ăn cơm, uống canh cũng phải ta bón.

 

Ta khuyên hắn xuống giường đi lại một chút, hắn cứ bướng bỉnh không chịu, cũng không cho ta rời đi.

 

Ta hỏi hắn:

 

"Còn chỗ nào đau không? Tay có đau không?"

 

Hắn đáp:

 

"Đau."

 

Thế là ta xoa bóp toàn thân cho hắn.

 

Xoa được một lúc, hắn càng nóng hơn.

 

Hắn lại hỏi ta vấn đề cũ:

 

"Ta với dưỡng phụ, nàng chọn ai?"