Hồng Trang Định Sẵn

Chương 1: 1



I

Hôn nhân đại sự, do cha mẹ định đoạt.

Mấy chữ ngắn ngủi ấy lại chôn vùi cả đời ta cùng tiểu muội.

Trước khi sinh con, từ miệng thiếp thất của Phí Hạo Luân, ta hay tin tiểu muội—Tống Thính Hòa—đã qua đời.

Nàng so với ta còn nhỏ hơn ba tuổi.

Vậy mà lại c.h.ế.t trước ta.

Cơn đau nơi bụng như muốn xé toạc thân thể.

Thân ta vốn đã yếu nhược, nay lại thêm đại bi trước ngày sinh nở, đến giờ đã chẳng còn chút thiết tha nào với cuộc sống nữa.

Lang trung cũng chỉ thở dài, lắc đầu than vãn.

“Phu nhân không dùng sức, e là khó qua được ải này.”

Ta chẳng còn chờ mong gì đến đứa trẻ sắp chào đời.

Thà rằng nó cùng ta c.h.ế.t đi, còn hơn sinh ra phải chịu dày vò.

Ý thức dần dần tan rã, trong cơn mơ hồ, ta thấy lại cảnh phụ thân đem ta và tiểu muội hứa gả cho hai nhà Phí, Giang.

Thuở thiếu thời, phụ thân từng lâm nạn nơi Vọng Châu, may nhờ hai nhà Phí, Giang cưu mang.

Về sau, dù đã cưới mẫu thân, dựng nghiệp làm hoàng thương, phụ thân vẫn luôn ghi nhớ ân tình năm ấy.

Vậy nên khi công tử hai nhà cầm tín vật đến cầu thân, phụ thân liền lập tức hứa gả chúng ta cho họ, chẳng xem xét nhân phẩm, chẳng hỏi han tiền đồ, chỉ vì muốn báo ơn.

Chỉ vì một chữ “ơn,” ta cùng tiểu muội lãng phí năm năm xuân sắc, cuối cùng hương tiêu ngọc tận.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, trong lòng ta chỉ tràn đầy oán hận.

Ta hận Phí Hạo Luân, hận Giang Văn Tuyên, hận phụ thân, hận tất cả những kẻ đã đẩy ta cùng tiểu muội vào con đường này.

Nếu có thể làm lại một lần nữa, ta quyết không để cái gọi là “báo ơn” hủy hoại cuộc đời mình.

Nào ngờ lần nữa mở mắt, ta lại trở về năm năm trước—ngày Phí, Giang hai nhà đến cầu thân.

“Tỷ? Tỷ?”

Ta sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiểu muội vẫy vẫy đôi tay trắng mịn như bạch ngọc trước mặt ta.

Đôi tay này, đã rất lâu ta không được thấy.

Sau khi gả cho Giang Văn Tuyên, nàng thường bị hắn trách mắng là không hiểu lễ nghi.

Mỗi lần phạm lỗi, liền bị phạt giặt giũ y phục cả nhà.

Mới năm năm ngắn ngủi, đôi tay mềm mại ngày nào đã trở nên thô ráp, khớp xương biến dạng nghiêm trọng.

“Tỷ, tỷ cũng trọng sinh rồi sao? Muội đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay chính là ngày Giang Văn Tuyên và Phí Hạo Luân đến cầu thân. Kiếp này, tỷ gả vào Giang gia, muội gả vào Phí gia, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta nữa!”

Ta nheo mắt, vung tay vỗ lên đầu nàng một cái.

“Gả gì mà gả? Đời trước chưa chịu đủ khổ sao?”

Tiểu muội bị đánh đến ngẩn người.

Nước mắt lập tức tràn ra, từng giọt long lanh.

Nàng nhào tới ôm chặt ta, vùi mặt vào cổ ta, nức nở khóc thành tiếng.

“A tỷ, a tỷ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tiếng khóc của nàng tràn đầy tuyệt vọng.

Kiếp trước, mỗi lần chịu nhục, ta cùng tiểu muội đều trở về Tống gia cầu cứu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com