Hồng Trang Định Sẵn

Chương 16



Tiểu muội không giống ta.

Khi mẫu thân mang thai nàng, bà từng nghĩ rằng đó là một nam hài tử.

Kỳ vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu.

Sau khi biết là nữ nhi, lại thêm việc không thể tiếp tục mang thai, thái độ của bà đối với tiểu muội càng ngày càng lạnh nhạt.

Thậm chí, bà còn nhiều lần thở dài ngay trước mặt nàng, nói rằng nếu nàng là nam nhi thì tốt biết bao.

Tiểu muội nhìn bề ngoài có vẻ hoạt bát lanh lợi, nhưng trong lòng lại vô cùng nhạy cảm.

Nàng luôn tự trách mình, mỗi khi bị ủy khuất, việc đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là trách người khác, mà là tự hỏi bản thân có phải đã làm gì sai không.

Bằng không, kiếp trước cũng sẽ không bị Giang Văn Tuyên hành hạ đến chết.

Rất nhiều chuyện nàng ra vẻ không để tâm, nhưng lại canh cánh trong lòng mãi không quên.

Ta nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Thính Hòa, muội có biết phụ thân c.h.ế.t như thế nào không?”

“Thư phòng… bị hỏa hoạn…”

Ta lắc đầu.

“Là ta g.i.ế.c ông ta.”

Ta nhìn thấy đồng tử nàng đột nhiên co rút, nhẹ nhàng thở dài.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng hỏi ta, trong lúc nàng cùng mẫu thân đi miếu, ta đã làm những gì.

Nàng không phải ngu ngốc.

Nàng chỉ là tự lừa dối chính mình, không muốn tin rằng ta đã g.i.ế.c phụ thân.

“Thính Hòa, kiếp trước ai đã hại c.h.ế.t chúng ta?”

Nàng chớp mắt, giọng nói khẽ run rẩy:

“Giang Văn Tuyên… Phí Hạo Luân… Từ Thanh Thanh…”

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng nói lạnh lẽo:

“Là phụ thân và mẫu thân.”

“Họ mặc kệ chúng ta sống chết, để mặc chúng ta bị hành hạ đến chết. Muội có biết vì sao họ làm vậy không?”

Nàng gật đầu, lại lắc đầu.

Ta nhẹ giọng:

“Bởi vì bọn họ ích kỷ. Bởi vì bọn họ không yêu chúng ta.”

“Bởi vì ngay từ đầu, bọn họ vốn dĩ đã là ác nhân.”

“Những chuyện này, không phải vì muội là nữ nhi.”

“Muội là nữ nhi, không hề sai.”

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay ta.

Ta nhẹ nhàng vỗ về nàng, thì thầm:

“Thính Hòa, hứa với a tỷ, ai dám làm muội không vui, muội phải khiến hắn đời này vĩnh viễn không thể vui vẻ.”

IX

Không bao lâu sau, Giang Văn Tuyên được thả ra.

Có ta sắp xếp trong phủ nha, mấy ngày ở đó hắn đã chịu không ít khổ sở.

Chỉ mới vài ngày, hắn đã gầy rộc, yếu đến mức nằm liệt giường.

Biểu muội của hắn, Từ Thanh Thanh, vốn tưởng đến nương nhờ hắn, nào ngờ đến nơi lại phát hiện, hắn còn mong nàng đem bạc đến nuôi hắn.

Kiếp trước, hai người nồng thắm ý tình, cùng nhau làm thơ ngâm vịnh.

Nhưng tất cả những thứ thanh tao nho nhã đó, đều được xây dựng trên nền tảng của hồi môn của tiểu muội ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com