Hồng Tụ Trùng Phùng

Chương 15



Trang Hàn không biết vì sao lại quay lại, dẫn theo một đám người xông vào.

Bà chủ kỹ viện cũng đứng sau hắn, chống nạnh mắng lớn:

"Ta biết ngay hai người các ngươi không bình thường mà!"

Hỏng rồi!

Một đám người cầm gậy lao đến.

Cố Hành Uyên đá đổ bàn, cản chúng lại, rồi ôm ta phá cửa sổ nhảy xuống hành lang tầng dưới.

Chưa kịp hoàn hồn, phía sau đã có người châm lửa, khói bốc lên ngùn ngụt.

Cả kỹ viện náo loạn, khách khứa thi nhau tháo chạy.

Ta và chàng bị đuổi tới ngõ cụt.

Trang Hàn đuổi tới, cầm đao cười lạnh:

"Xem các ngươi còn chạy đi đâu?"

Chàng che chắn phía trước, ta nép sau lưng, tay chân lạnh ngắt.

Nhiều người như thế, chúng ta e là khó thoát được.

"Xin lỗi… là ta liên lụy chàng."

Ta nghẹn ngào.

Chàng lại bật cười:

"Nói gì ngốc vậy? Năm ấy ở quan đạo, nàng cứu ta một mạng… từ khoảnh khắc đó, ta đã nguyện sống vì nàng rồi."

"Ta từng cứu chàng?"

Ta sững lại. Một đoạn ký ức chợt ùa về.

Năm đó, cha đưa ta đi du ngoạn vùng ngoại ô kinh thành.

Trên đường về, ta thấy một người ngã gục bên vệ đường, thương xót nên cầu xin cha ra tay cứu giúp.

Lúc đó trời tối, ta ở trong xe, không nhìn rõ mặt người nọ.

Hóa ra là chàng?

Ta cười khổ.

Chỉ là một việc nhỏ… chàng lại xem như ân tình cả đời?

Trang Hàn giơ đao lao đến, Cố Hành Uyên ôm chặt lấy ta, sẵn sàng liều mạng.

Nhưng đúng lúc ấy—vút!

Một phi tiêu lao đến, đánh rơi thanh đao khỏi tay hắn.

"Đứng lại!"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một tiếng quát vang lên.

Vô số quan binh ào ào xông vào.

Trang Hàn ôm tay, giận dữ gào lên:

"Kẻ nào dám quản chuyện của ta?"

Một giọng cười khẽ vang lên—một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Hắn mặc quan bào, tay ôm đao, ngạo nghễ bước vào:

"Bổn quan, là Đại Lý Tự thiếu khanh, kiêm Phó đô úy kinh thành—do chính Hoàng thượng sắc phong.

Ngươi nói xem, bổn quan có được phép quản hay không?"

Thẩm Nhất Mưu.

Ta sững sờ. Không ngờ hắn sẽ xuất hiện vào lúc này.

Trang Hàn nhíu mày:

"Ngươi đến đây làm gì?"

Hắn liếc ta và Cố Hành Uyên một cái, lạnh nhạt đáp:

"Có người tố cáo kỹ viện các ngươi giam giữ, ngược đãi lương dân nữ tử. Bổn quan phụng mệnh tới điều tra."

Trang Hàn phá lên cười, bước tới đầy kiêu ngạo:

"Ngươi biết kỹ viện này là của ai không? 

Một chức thiếu khanh nho nhỏ, dám đến đây làm càn?"

Tội ác của Vạn Hoa Lầu vốn đã lan truyền khắp nơi, chỉ là có Hàn Bách chống lưng nên không ai dám động đến.

Bởi thế, Trang Hàn mới ngang ngược như vậy.

Thẩm Nhất Mưu cười lạnh, ánh mắt lóe sáng—rút đao, c.h.é.m xuống.

Phập.

Trang Hàn chưa kịp kêu lên, đầu đã lìa khỏi cổ.

"Đại ca!"

Đám lâu la hét lớn, định xông lên.

Thẩm Nhất Mưu chẳng hề lay động, ánh mắt sắc lạnh:

"Các ngươi thử xem, ta — quan nhỏ Đại Lý tự Thiếu Khanh— có dám c.h.é.m thêm mấy cái đầu nữa hay không?"

Đám người kia bị khí thế chấn nhiếp, sợ hãi đứng yên.

Thẩm Nhất Mưu vung tay.

Binh lính phía sau lập tức xông lên, bắt giữ toàn bộ đám người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com