Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Chương 13



"…Tại sao?" Ta lắp bắp: "Chàng chưa từng nghĩ xem ta phải làm sao sao?"  

  

"Sao ta có thể không nghĩ đến nàng chứ?”

 

Hắn cười rất sảng khoái, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng.  

 

"Chứng cứ đã được cấp tốc đưa đi rồi. Nếu ta còn sống trở về, ta sẽ vinh quang cưới nàng, cầu phong cáo mệnh cho nàng. Nhưng giờ chỉ có thể để nàng lại một mình. Nếu nàng không muốn thủ tiết vì ta… đừng nhận phong thưởng của thánh thượng, lấy một khoản tiền rồi tái giá. Nhờ thái tử chọn giúp nàng một người, ánh mắt nhìn người của hắn, tốt hơn nàng."  

 

Mọi chuyện quá đỗi hoang đường, đến mức ta không thể khóc nổi.  

 

"Chàng liều tới liều lui, chỉ vì một hư danh?"  

 

"Hư danh? Ta không phải thánh nhân… đại trượng phu sống trên đời, phải khiến cho thê được phong tước hiệu, tử tập ấm làm quan."  

 

Hắn nhắm mắt, khẽ nuốt xuống: Nàng đến từ Đông cung, đi theo ta, ta không thể để nàng không ngẩng đầu lên được. Nữ nhân không thể ngẩng đầu, chính là do phu gia vô dụng. Ta muốn nàng tôn quý, muốn con của chúng ta khi sinh ra đã phú quý vô lo… đây là điều ta phải thực hiện khi còn sống."  

 

Ta bất động.  

 

Quen biết đến tận hôm nay, dường như đây mới là lần đầu tiên ta thực sự hiểu hắn.  

 

"Nguyên Nguyên, nàng hãy nhìn ta."  

 

Hơi thở hắn ngày càng nặng nề, trong bóng tối chăm chú nhìn ta.  

 

"Ta đưa nàng vào phủ, cố gắng lạnh nhạt với nàng. Ta quá sợ hãi, chỉ có thể tự nhủ rằng phải đề phòng gian tế. Nhưng sao nàng có thể là gian tế được? Ánh mắt nàng nhìn ta trong sáng như vậy, không hề có chút tình cảm. Thế nhưng, nàng lại có thể rơi nước mắt… bởi vì ta. Ta đau lòng, ta mừng đến phát điên. Khi ấy ta đã thề, ta sẽ bất chấp tất cả mà trèo lên cao, nâng nàng lên, chia sẻ với nàng mọi công trạng của ta."  

 

"Năm đó ở Đông cung, ta nhận ra mình đang dõi theo nữ nhân của thái tử… Khi đó ta đã biết mình không thể làm thánh nhân, nhưng nàng đừng nghĩ ta hèn hạ, những toan tính của ta chưa từng dùng để đối phó nàng."  

 

"Không… chỉ lần này thôi. Nàng phải yêu ta, phải mãi mãi nhớ về ta, đời này kiếp này không được quên ta. Ta là người yêu nàng nhất, không ai... có tư cách được nàng khắc cốt ghi tâm hơn ta."  

 

"Thời gian của ta sắp hết rồi. Nguyên Nguyên, đừng khóc. Nàng ngốc như vậy, sau này phải làm sao đây?"  

 

Hắn vuốt ve khóe môi ta hết lần này đến lần khác, lực đạo ngày một nhẹ đi.  

 

"Ta hận chàng."  

 

Ta nói.  

 

"Chàng cố ý. Chàng không muốn sống tử tế, còn muốn hành hạ ta."  

 

Tay hắn khựng lại giữa không trung.  

 

"Ta phải đi rồi.” Hắn khẩn cầu nói: "Nguyên Nguyên, đừng đối xử với ta như vậy.”

 

"Ta hận chàng." Ta lau khô mặt: "Nhưng ta sẽ cứu chàng. Việc này sẽ tiêu hao toàn bộ tu vi của ta, cứu chàng xong, từ nay giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa."  

 

Hắn sững sờ, dường như không hiểu nổi.  

 

Ta ép linh khí ra ngoài, hoàn toàn hóa thành ngọc tủy nửa trong suốt, đánh thẳng vào n.g.ự.c hắn.  

 

Linh hồn ta đột ngột rơi xuống.  

 

Vệ Tự cứng ngắc mở bàn tay ra, những vết thương chi chít đã hoàn toàn lành lặn.  

 

Nỗi đau khi trúng tên, sự kích động khi đạt được ý nguyện, khoái cảm khi xé bỏ mặt nạ, tất cả đều biến mất.  

 

Cảnh tượng vừa rồi tựa như một giấc mộng hão huyền.  

 

Giữa bùn đất, chỉ còn lại một viên đá đen bình thường.  

 

Hồi kết 

 

Sau khi trở về thân đá, ta chìm trong hỗn độn rất lâu.  

 

Nhìn vào hồn thể, rõ ràng đã sinh ra một trái tim bằng m.á.u thịt.  

  

Một trái tim mạnh mẽ, sống động, một trái tim của con người.  

 

Đạo mà ta lĩnh ngộ đạt đến cảnh giới khi cứu Vệ Tự, nhưng vẫn mãi chưa thể thoát khỏi thân đá này.  

 

Một nửa thời gian ta tỉnh, một nửa ta chìm trong mê muội.  

 

Vệ Tự đặt ta vào một túi da đựng nước để nuôi dưỡng.  

 

Trôi dạt trong nước suốt một tháng, cuối cùng mới trở về kinh thành.  

 

Lần trước ta tỉnh dậy, hắn đang tảo triều.  

 

Thánh thượng hết lời khen ngợi hắn, đường làm quan rộng mở.  

 

Người như hắn, chắc chắn sẽ dốc hết sức kết nối thượng cấp, thu xếp quan lộ.  

 

Lần thứ hai tỉnh lại, ta thấy mình trong một ao nước ở vùng quê.  

 

Vì ta nhìn thấy cá trắm cỏ.  

 

Quý tộc trong kinh thành không bao giờ nuôi cá trắm cỏ.  

 

Ta muốn nhúc nhích, nhưng nhận ra mình bị đựng trong một hộp lưu ly.  

 

Cũng may hắn còn có lương tâm, không tiện tay vứt ta đi.  

 

Vài con giun đất bò bên cạnh ta.  

  

Ngước lên, thấy tên trời đánh Vệ Tự đang câu cá.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Từng con cá bị câu lên rồi lại được thả xuống.  

 

Cá bơi qua bơi lại quanh ta, cũng khá thú vị.

 

Sau đó hắn hẳn là đã đưa ta về nhà.  

 

Ta nghe thấy một giọng nói quen mà lạ.  

  

"Ngươi lại khắc gỗ rồi… Ta có một bằng hữu cũ. Hắn nghe nói ngươi giữ đạo hiếu với thê tử, hắn rất muốn gả muội muội cho ngươi."  

 

"Nhà ta hàn vi, không cưới nổi thê tử."  

 

"Hàn vi cơ à, nếu không phải do ngươi cố ý từ chức, sao có thể không đứng vào hàng Tam công?"  

 

"Ta không có thê tử, dẫu giàu sang vinh hoa, cũng chẳng ai cùng chia sẻ."

 

"Vậy thì ngươi tái giá đi! Người đã khuất, buông bỏ đi. Hai năm rồi, nên quên đi. Huống hồ tân đế… tân đế cũng vẫn nhớ cô nương ấy, thần sao dám tranh với quân vương?"  

 

"Nhậm Khương." Vệ Tự rót trà: “Lão mẫu của ngươi đã mất mười hai năm, sao không tìm một mẫu thân mới để hiếu kính. Huống hồ Khương Nguyên là thê tử của ta, Tiêu Sở có bản lĩnh thì cứ đội danh tiếng xấu mà tranh với ta."  

 

Xoảng.

 

Người kia hất đổ bàn trà.  

 

"Ngươi… Vệ Tự! Ta tận tình khuyên giải, vậy mà ngươi lại lấy mẫu thân ta ra đùa cợt! Còn… còn dám bàn luận quân thượng!"  

 

Thì ra Tiêu Sở đã lên ngôi.  

 

Thật là thế sự xoay vần, như bóng câu qua cửa.  

 

"Không phải đùa cợt." Vệ Tự trầm mặc ngồi đó: "Thê và mẫu, với ta mà nói, đều không thể thay thế."  

 

Nhậm Khương  thở hổn hển không ngừng.  

 

"Hồi còn ở Thái Học Viện ngươi đã có cái tính c.h.ế.t tiệt này. Sao phải như thế… Người đã khuất, cuối cùng cũng sẽ quên. Tuổi ngươi lớn thêm chút nữa thì khó mà bàn chuyện hôn nhân đấy."  

 

"Ta nghĩ đến nàng ấy đã không còn đau buồn nữa, chỉ là đôi khi vẫn ngỡ rằng nàng còn đây.”

 

Vệ Tự bỗng nhiên nhìn về phía bể cá.  

 

Ta nằm trong bể, cơn giận bốc lên tận trời.  

 

Nhưng khi bình tĩnh lại, lại không thể giận được nữa.  

 

Ta ghét hắn.  

 

Cũng rất nhớ hắn.  

 

  

"Nhậm Khương, thê tử của ngươi còn sống, ngươi không hiểu được. Nàng ấy dùng loại dầu thơm bình thường nhất, cũng thích đồ ngọt như bao tiểu thư khuê các khác. Những thứ này, quá nhiều rồi. Ta ngửi thấy mùi dầu trên lược, đi ngang qua tiệm bánh ngọt bình thường nhất trong kinh thành, luôn nhớ lại một hai chuyện cũ. Giờ đây, ta thậm chí còn không dám gặp Hằng Xuyên. Như thể ta với Hằng Xuyên, với tất cả mọi thứ của Vệ phủ, đều là di vật của nàng ấy."  

 

Hắn thất thần hồi lâu, giọng điệu bình thản.  

 

"Đã khoác lên bộ tang phục này, chỉ sợ cả đời cũng không thể hoàn toàn cởi bỏ. Nực cười, trước đây ta từng mong nàng sẽ nhớ ta như vậy."  

 

"Thôi vậy." Nhậm Khương phất tay áo: "Ta không khuyên nữa, tùy ngươi."  

 

Từ đó khách thưa dần.  

  

Ta cũng hiểu ra vì sao mình không thể hóa hình.  

  

Vì ta tùy tiện cuốn vào án muối sắt, thay đổi vận mệnh của bao người trong triều đình.  

  

Làm lộ thiên cơ, ảnh hưởng đến sổ mệnh, tội lỗi này ta phải tu hành để bù đắp.  

 

Đợi trả xong nợ, ta có thể thành người.  

 

Năm thứ ba, Dịch Đao đến.  

 

Ta không ngờ hắn sẽ đến.  

 

Vệ Tự quay mặt nhìn ta.  

 

"Ngày đó ở Tẩu Sơn Đường g.i.ế.c quan binh, ai nấy đều tản ra khỏi thành để tránh tai họa.”

 

Có lẽ bây giờ sóng gió đã qua."  

 

Dịch Đao tự mình bước vào cửa, rót rượu trước bài vị của ta.  

 

"Hôm nay là ngày giỗ của ngươi. Nhi nữ giang hồ, ngươi không phải người c.h.ế.t sớm nhất, nhưng tính ra là người c.h.ế.t vẻ vang nhất. Nương tử ta đã sinh một khuê nữ, nếu ngươi sẵn lòng thì kiếp sau đầu thai vào nhà ta, gọi ta một tiếng cha cũng được."  

 

Ta tặc lưỡi, tiến lên đ.ấ.m hắn một cú.  

 

Dịch Đao trợn tròn mắt, vò rượu rơi xuống đất.  

 

Vệ Tự mài dũa miếng gỗ, hờ hững quay đầu.  

 

Đột nhiên mắt hắn đỏ lên, khúc gỗ trên tay run rẩy.  

 

Ta bước đến trước mặt hắn, giọng điệu nhạt nhẽo.  

 

"Lần đầu tiên thấy Vệ đại nhân làm góa phu, phong thái vẫn không suy giảm so với năm nào nhỉ."  

 

—HOÀN—

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com