Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 195



Phó Nhiễm biết đi đâu tìm ba trăm vạn ??

 

Huống chi tên kia doạ dẫm muốn vơ vét như vậy lại không biết là ai. Phó Nhiễm nghĩ tới báo cảnh sát, ít nhất cảnh sát sẽ bảo vệ quyền riêng tư cá nhân chứ?

 

Cả ngày cô không yên lòng, cơm trưa cũng không muốn ăn. Đến chiều có cảm giác đói bụng, Phó Nhiễm mới rời khỏi phòng làm việc tới quán trà sữa gọi đồ ăn.

 

Nhìn thấy Minh Tranh, Phó Nhiễm không giật mình lắm.

 

" Không cần đoán cũng biết là em ở đây!!"

 

Lúc trước hắn đi tìm Phó Nhiễm, hoặc là cô ở phòng làm việc, hoặc là ra quán trà sữa gọi đồ ăn cho nhân viên.

 

Ánh mắt Phó Nhiễm do dự, chạm phải ánh mắt u ám của hắn, cô vội vàng tránh né. Phó Nhiễm biết đúng là hắn có tiền, nhưng ba trăm vạn không phải là con số nhỏ. Minh Tranh nhất định sẽ hỏi rõ ràng việc này, cô lại không muốn thêm người thứ tư biết tấm ảnh kia.

 

Trong lòng th tính toán, chỉ còn cách báo cảnh sát.

 

" Thế nào? Sao mặt mày u sầu vậy?"

 

Minh Tranh lấy ly trà sữa trong túi ra, cắm ống hút đưa tới trước mặt Phó Nhiễm.

 

Cô sờ sờ mặt, tỏ ra kinh ngạc.

 

" Nhìn thấy như vậy sao?"

 

" Tiểu Nhiễm, em có chuyện gì giấu anh sao?"

 

Phó Nhiễm không khỏi khâm phục ánh mắt như ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Minh Tranh.

 

( Ying: ‘Hỏa nhãn kim tinh’ ý nói như mắt thần, nhìn thấy hết tất cả )

 

" Không có gì!! Chỉ là hôm qua mất ngủ".

 

Minh Tranh nhìn cô như mất hồn, đối diện với ánh mắt sắc bén này trong lòng Phó Nhiễm sợ hãi.

 

" Anh gần đây rảnh rỗi sao? Giờ này lại ở bên ngoài?"

 

" Giải quyết xong việc vay nợ, anh rảnh rỗi một vài ngày. Hơn nữa ở công ty đã có Eve".

 

Cô uống trà sữa, không biết đang rất nóng, vất vả nuốt xuống, vội lấy khen giấy che miệng.

 

" Anh cố tình hại tôi phải không?’’

 

Minh Tranh nhún vai, xoè hai tay.

 

" Nói trong lòng em đang có chuyện lại không thừa nhận, đồ nóng như vậy lại có thể nuốt trôi sao?"

 

Phó Nhiễm không mở miệng, tránh nói nhiều có thể sẽ s

 

Minh Tranh giương nhẹ cằm dưới , ánh mắt xẹt qua cái trán trơn nhẵn của Phó Nhiễm, cô nhìn di động đặt trên bàn suy nghĩ như mất hồn.

 

Minh Tranh đưa tay.

 

“ Để anh xem bên trong cất giấu bí mật gì??”

 

Phó Nhiễm vội vàng hất tay hắn ra, một tay lấy di động thả vào trong túi xách.

 

"Có gì đâu.”

 

Đôi mắt hẹp dài của Minh Tranh hơi nhíu lại, gương mặt nhu hòa tuấn tú từ từ căng thẳng.

 

"Tiểu Nhiễm, em đang đợi điện thoại của ai?”

 

Phó Nhiễm không quan tâm trả lời.

 

"Không có! Tôi phải về công ty đây!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Minh Tranh thấy cô cầm túi xách mở cửa ra ngoài, để quên trên bàn túi đóng gói vật gì đó.

 

Phó Nhiễm ở trong phòng làm việc đi tới đi lui bên cửa sổ, cô không bình tĩnh nổi, đầu dựa vào cửa kính, cô giật mình nhìn chằm chằm bên ngoài. Lúc ấy nếu cô kiên trì hơn, cô sớm nên nghĩ đến Minh Thành Hữu không phải là người nói lời giữ lời.

 

Cũng không lạ là mấy năm trước, làng giải trí bị chấn động vì xuất hiện ảnh khiêu dâm, tất cả thông tin về nữ minh tinh không có chút nào là không nơm nớp lo sợ, như bị đ.â.m một nhát sau lưng.

 

Phó Nhiễm đập đập đầu lên cửa số, suy đi nghĩ lại chỉ có cách báo cảnh sát.

 

Minh Thành Hữu gọi điện đến, hôm qua hắn gọi bị cô mạnh mẽ tắt máy chỉ nghe được tiếng tổng đài. Phó Nhiễm nhìn thấy số điện thoại hiện lên, vô thức sợ hãi, lại vội vàng lấy lại tinh thần

 

Chuyện này là do Minh Thành Hữu gây ra, hơn nữa hắn không chỉ xem qua ảnh chụp còn chính mắt thấy bộ dáng bên ngoài của cô. Phó Nhiễm không còn gì để che giấu, vội vàng nhận điện thoại.

 

“ Alo”.

 

“ Cuối cùng cũng nghe máy. Em cần phải….”

 

Phó Nhiễm cắt ngang lời hắn.

 

“ Anh ở đâu?”

 

“ Muốn gặp anh???”

 

Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu hẹn nơi gặp mặt, sau đó vội vàng đến.

 

Trong phòng trà, Minh Thành Hữu nghe Phó Nhiễm nói xong, hắn im lặng một lát sau mới mở miệng.

 

“ Hễ dùng tiền có thể giải quyết chuyện này thì cũng không để nó xảy ra”.

 

Phó Nhiễm cầm ống hút.

 

“ Nếu có lần nữa thì làm sao? Nói không chừng hắn sẽ sao chép trước.”.

 

Minh Thành Hữu đưa tay tới trước mắt Phó Nhiễm.

 

Trong lòng cô khó chịu, đập tay hắn.

 

“ Làm gì vậy?”

 

“Không phải là hắn gởi hình cho em sao? Đưa anh xem một chút”.

 

Phó Nhiễmút cắm xuống ly nước.

 

“ Không được”.

 

Minh Thành Hữu lơ đễnh.

 

“Không phải là anh chưa từng thấy qua”.

 

“ Nếu đã thấy thì muốn xem gì nữa?”

 

Phó Nhiễm không khỏi cất cao giọng, bụng đói kêu lên mà nhìn thức ăn trên bàn trước mặt lại không có chút hứng thú.

 

“ Hình là anh chụp, các góc độ anh đều biết rõ, nói không chừng có kẻ photoshop. Đưa anh xem lại mới có thể quyết định nên làm gì tiếp theo.”

 

Phó Nhiễm bán tin bán nghi, do dự lấy di động đưa cho hắn.

 

“ Góc độ thật không tệ, vẻ mặt phong phú, dáng người phối hợp cũng rất tốt….”

 

Minh Thành Hữu mô tả chi tiết, Phó Nhiễm nhìn xung quanh, may mắn là lúc này không có nhiều người.

 

“ Anh xem xong chưa?”

 

Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm tấm hình trong di động, nhớ tới lúc hai người thân mật, cô vừa xấu hổ vừa yêu kiều. Lúc đó, hắn cũng chỉ là không muốn nhìn dáng vẻ này như đóa hoa phù dung sớm nở chóng tàn nên mới tiện tay chụp lại.

 

Phó Nhiễm muốn biết nên giải quyết ra sao, nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu, lại thấy hắn như mất hồn, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm di động không dời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com