Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 197



Đối phương nhìn hai người, ngay cả va li cũng không thấy.

 

Minh Thành Hữu lấy chi phiếu đưa tới.

 

“ Ai muốn thứ này, tao cần tiền mặt!”.

 

Người đàn ông giận dữ, giơ một tay lên, đồng bọn đứng bên cạnh lần lượt đứng dậy.

 

“Trêu chọc bọn tao phải không?? Để tao ra ngân hàng lấy tiền bị cảnh sát tóm?”

 

“ Ba trăm vạn là số tiền lớn, không thể cầm tiền mặt đi được. Huống chi mục tiêu quá rõ ràng!!”

 

Phó Nhiễm hoàn toàn không ngờ cô sẽ có ngày như hôm nay.

 

"Tao nói lại lần nữa, bọn tao muốn tiền mặt!”

 

Minh Thành Hữu nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

 

" Được ! Tôi có biện pháp đi lấy”.

 

"Không được, tao không tin tụi mày!”

 

Hắn đi tới đẩy hai người tới căn phòng nhỏ khác.

 

“ Trước mắt bọn mày ở đây một đêm, bên trong có giường. Ngày mai nếu không nhận được tiền, tao cho bọn mày đẹp mặt”.

 

Lúc ra ngoài còn lấy di động của hai người mang

 

Cửa gỗ trước mặt Phó Nhiễm bị khóa trái thật chặt.

 

Cô biết có nguy hiểm nhưng không nghĩ đến mức sẽ bị nhốt!

 

Phó Nhiễm tới đá cửa.

 

“ Thả chúng tôi ra ngoài!!”.

 

“ Để dành sức đi!!”.

 

Minh Thành Hữu tới ngồi lên giường.

 

“ Không có tiền chúng mày đừng nghĩ sẽ ra ngoài được”.

 

Giọng nói bên ngoài truyền tới, Phó Nhiễm tới bên cửa sổ. Cửa sổ bị dán kín không thấy được bên ngoài, hai tay cô giật giật cửa sổ. Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phó Nhiễm, cô đột nhiên trở nên im lặng, có cảm giác làm người ta không biết nên làm thế nào.

 

“ Đừng sợ, không có việc gì”.

 

Phó Nhiễm bất động đưa lưng về phía hắn, bọn đàn ông bên ngoài ăn cơm uống rượu nói to, trong hoàn cảnh này khiến cô cảm thấy cực kì chói tai.

 

Chừng nửa tiếng sau. Minh Thành Hữu nhìn xung quanh, chỉ có mỗi một chiếc giường, tìm khắp nơi cũng không có lấy một chiếc ghế.

 

“ Phó Nhiễm?”

 

Hắn gọi, chỉ thấy cô cúi thấp đầu không lên tiếng.

 

Minh Thành Hữu đứng dậy đi về phía Phó Nhiễm, chiếc giường phát ra tiếng ken két. Đứng gần mới nhìn rõ thần sắc của cô. Lông mi dưới như kết một tầng nước, đáy mắt cũng có nước trong suốt. Thấy Minh Thành Hữu tới, Phó Nhiễm vội xoay người lau n

 

“ Làm sao vậy? Có phải thực sự rất sợ hay không?”

 

Cô mím chặt môi không trả lời, lồng n.g.ự.c vì bị đè nén mà kịch liệt phập phồng. Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ra đi vào trong, vừa nói xong, toàn bộ tâm tình đã lộ ra ngoài.

 

“ Không có gì.”

 

Giọng nói run rẩy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Minh Thành Hữu đứng ở cửa sổ, nhìn động tác cô lau nước mắt ngày càng nhanh, hắn lạnh lùng nhìn. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ xuyên qua lớp báo, chiếu sáng nửa gương mặt và đường cong cực kỳ lạnh lùng.

 

Phó Nhiễm lau sạch sẽ nước mắt, cố gắng bình tĩnh.

 

Minh Thành Hữu đi tới đặt tay lên vai cô, chóp mũi Phó Nhiễm có chút hồng, cô khẽ thở dài.

 

"Có phải hình của tôi bị bọn họ nhìn thấy hết rồi hay không?’’

 

Hóa ra là vì chuyện này.

 

Minh Thành Hữu cười vang.

 

"Không thể nào."

 

"Làm sao lại không thể ?"

 

Phó Nhiễm nhớ tới ánh mắt bỉ ổi của bọn họ, toàn thân nổi da gà, ánh mắt của cô nhìn Minh Thành Hữu chăm chú, chỉ thiếu điều đem hắn mắng hơn trăm lần.

 

Hai người đều không nghĩ đến lúc đùa giỡn trên giường lại gây ra tình huống này. Xem ra, hình ảnh như vậy không nên đùa giỡn chụp lại.

 

Hai tay Minh Thành Hữu để sau lưng, vắt chân lên, Phó Nhiễm không nhịn được nghẹn ngào.

 

"Đừng sợ, sẽ không có ai khác nhìn thấy”.

 

Phó Nhiễm không khỏi trách móc.

 

"Đương nhiên là anh không sợ, đâu phải là hình của anh, lại nói anh cũng không phải phụ nữ."

 

Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy, ván giường phát ra tiếng ken két lần nữa.

 

"Phải nói người mất thể diện trước là anh, ít nhất em không trải qua tin tức."

 

Phó Nhiễm ổn định tâm tình.

 

“ Làm sao bây giờ?”

 

" Chờ đi !!”.

 

Minh Thành Hữu cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài.

 

“ Lấy được tiền bọn chúng sẽ thả mình ra ngoài”.

 

Phó Nhiễm không yên lòng, nghe được tiếng bọn họ ăn uống dọn dẹp xong.

 

Một lúc sau có tên gõ cửa.

 

“ Buổi tối đừng phát ra tiếng động lớn, mấy anh đều rất dễ kích động”.

 

“ Lưu manh!!”.

 

Minh Thành Hữu gối đầu lên cánh tay nhắm mắt, dường như không để ý đến lời bọn chúng, Phó Nhiễm tức giận ngồi ở mép giường. Chiếc giường rộng khoảng 1m5, hai tay cô chống bên người cúi đầu. Minh Thành Hữu nằm ở bên trong.

 

“ Ngủđi. Ngày mai còn chưa biết thế nào”.

 

Hắn biết cô không muốn ngủ cùng giường với hắn.

 

Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm mạnh mẽ kéo lên giường, ván giường phát ra tiếng ken két cực kỳ mờ ám. Lưng Phó Nhiễm áp vào ván giường, dưới chân là chiếc khăn bông mỏng khiến cô thấy đau. Tay hắn ôm chặt eo Phó Nhiễm, một tay kia để cô gối đầu.

 

Phó Nhiễm giãy giụa mấy cái, bất đắc dĩ sẽ phát ra tiếng mờ ám, cô vén hai chân, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.

 

“ Minh Thành Hữu?”

 

"Ừ."

 

"Hai năm qua anh sống như thế nào?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com