Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 216



Thư ký Nghê trở lại trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa chính mình đóng lại, nhớ tới mới vừa rồi xem được một màn, liền tức giận đến phát điên. Lấy điện thoại di động ra, thư ký Nghê không chút do dự bấm số di động Vưu Ứng Nhuỵ.

 

" Nhuỵ Nhuỵ! Cô đang ở đâu?"

 

"Chuyện gì, phải ra nước ngoài?"

 

Thư ký Nghê hạ thấp giọng.

 

"MR xảy ra chuyện lớn, Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc Lvan, cô không tới đây quản sao?"

 

Bên kia mơ hồ hiểu hết.

 

"Sao lại nói không có chuyện gì? Cô không lo lắng sao?"

 

Thư ký Nghê nghĩ tới trăm lí do vẫn không thể hiểu được.

 

"Tôi nhìn thấy nguy hiểm."

 

Cửa phòng làm việc mở ra, Phó Nhiễm bình tĩnh

 

"Tôi không thèm nghe cô nói nữa, cô tự suy nghĩ đi."

 

Thư ký Nghê tắt điện thoại di động. Phó Nhiễm đi theo hành lang chính trở lại phòng làm việc của mình, cô kéo ghế làm việc tới hướng cửa sổ. Phó Nhiễm có thể lựa chọn không đến MR, nhưng cô biết rõ ràng lựa chọn của mình, phòng làm việc cần cơ hội để phát triển tốt hơn.

 

Mặc dù cô cùng Minh Thành Hữu có mâu thuẫn, nhưng công việc là trên hết, Phó Nhiễm tự nhận mình có thể phân biệt rõ ràng. Phó Nhiễm đi đến nơi chụp ảnh xong trở lại phòng làm việc, trong đầu toàn công việc, nhân viên MR lần lượt tan việc. Phó Nhiễm tắt máy tính chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua cửa chính khép chặt của phòng làm việc CEO, trước khi đi Minh Thành hữu nói cô tan việc gọi hắn một tiếng, nói muốn cùng đi ăn cơm với cô. Phó Nhiễm tránh mọi tầm mắt, đi tới chỗ thang máy. Cô chờ thang máy từ tầng dưới cùng đi lên.

 

Hai ngày vừa qua rất tốt, hoạt động vừa kết thúc Phó Nhiễm lập tức trở về FU.

 

Cửa thang máy rộng mở, Phó Nhiễm bước vào, vừa muốn ấn phím, bất ngờ bóng dáng cao lớn thừa dịp chui vào, bàn tay Minh Thành Hữu nhấn nút tầng một, thang máy rộng rãi bởi vì có thêm người mà có vẻ chật chội, Phó Nhiễm tự giác đứng áp vào góc.

 

Minh Thành Hữu dựa vào tường thang máy, một tiếng động xen lẫn cố ý đè thấp âm thanh truyền đến.

 

"Đã từng nghe nói rất nhiều sự kiện kỳ quái cũng xảy ra ở bên trong thang máy chưa?"

 

Tưởng cô như những nữ sinh nhỏ, hai ba câu nói có thể doạ sợ c.h.ế.t khiếp.

 

"Ở đây trừ anh ra thì có tôi, chẳng lẽ anh giống như u linh sao?"

 

Minh Thành Hữu chỉ chỉ vào gương bao quanh ba mặt tường.

 

"Nghe nói chiếc thang máy này trước kia đã xảy ra sự cố, từ tầng 33 trực tiếp rớt xuống tầng trệt. Em cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm?

 

Lá gan Phó Nhiễm không coi là nhỏ, huống chi bên cạnh còn có hắn.

 

"Anh quên anh là mỏ quạ đen sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phanh ——

 

Đột nhiên Phó Nhiễm cảm thấy rung mạnh, đèn trong thang máy bị tắt. Ngay sau đó là mấy đợt âm thanh va chạm truyền đến, bên trong thang máy tối đen như mực, không biết là bị mắc kẹt ở tầng nào đó. Phó Nhiễm không biết cô cùng Minh Thành Hữu, ai mới là mỏ quạ đen.

 

Tiếng chửi rủa của hắn truyền tới tai, hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện, hắn mở ra điện thoại di động soi sáng, nhấn nút gọi khẩn cấp trong thang máy.

 

Phòng an ninh lại không có người nhận. Lúc này Phó Nhiễm mới có chút sợ, ánh đèn chiếu tới gò má Minh Thành Hữu, từ góc độ của cô nhìn thấy lạnh lùng biết bao. Phó Nhiễm không kìm được bả vai co lại, phần lưng dựa vào tường thang máy, từng chút một lạnh lẽo tiến vào.

 

"Thang máy hư, xem ra phải ở đây đợi."

 

Minh Thành Hữu bày ra vẻ cười khổ.

 

"Ai cho em nói anh là mỏ quạ đen chứ?"

 

"Làm sao bây giờ?"

 

Phó Nhiễm nóng ruột dậm chân.

 

"Phòng an ninh của anh có thể đi ra ngoài, lập tức sẽ trở lại."

 

Phó Nhiễm không núp ở góc nữa, cô đứng ở bên một cánh tay Minh Thành Hữu.

 

"Tôi là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này."

 

Minh Thành Hữu

 

"Có phải bị nhốt ở trong thang máy sẽ thiếu không khí?"

 

Phó Nhiễm kịp chạm đến ánh mắt sâu sắc của hắn, lại phát hiện hắn mới vừa mới nói cười giờ thần sắc thoáng lại trở nên nghiêm nghị. Minh Thành Hữu mím chặt môi không mở miệng nữa, ánh đèn làm tăng thêm sắc mặt cũng đã gần như trắng bệch.

 

Hơn nửa giờ sau, vẫn không thấy có người tới đây.

 

Phó Nhiễm cảm thấy bức bách rõ ràng, bên trong không gian chật hẹp ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của hai người thì chính là một khoảng yên lặng. Cánh tay Minh Thành Hữu rũ xuống bên ống quần, điện thoại di động soi sáng lên trên mặt đất tạo thành một vòng tròn nhỏ. Phó Nhiễm không thấy rõ vẻ mặt hắn, hơn nữa đột nhiên trong lòng không biết tại sao lo lắng, mở miệng nói chuyện lại thở gấp.

 

"Nên báo cảnh sát không?"

 

Đột nhiên Minh Thành Hữu ngã về phía sau, sau lưng đập vào tấm kính phát ra tiếng vang to, cả người thuận thế nằm vật xuống trên mặt đất, Phó Nhiễm sợ hãi vội vàng ngồi xổm xuống.

 

"Anh làm sao vậy?"

 

Minh Thành Hữu mím chặt môi, lồng n.g.ự.c lại không ngừng phập phồng. Phó Nhiễm cũng cảm thấy sắp không hô hấp được nữa, cô vội vàng gọi 120, may mắn bên trong thang máy còn có tín hiệu. Phó Nhiễm tháo cà vạt giúp Minh Thành Hữu. Sau đó giúp hắn cởi nút áo đầu tiên ra.

 

"Không sao chứ?"

 

Hắn ôm thắt lưng Phó Nhiễm, nhân tiện tựa đầu lên vai cô. Minh Thành Hữu lắc đầu, ngay cả hơi sức để nói cũng không có, sau khi hết pin điện thoại đèn liền vụt tắt. Khoảng không gian bên trong thang máy đen kịt, đưa tay còn không thấy được rõ năm ngón tay.

 

Phó Nhiễm vểnh tai, muốn nghe âm thanh bên ngoài dù chỉ là một tiếng bước chân. Cô bị Minh Thành Hữu đưa tay vỗ vỗ lên mặt. Phó Nhiễm quay mặt đi. Cô cảm giác Minh Thành Hữu rất gần cô, bởi vì hơi thở gần sát khuôn mặt


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com