Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 223



"Lvan, ngài làm thế nào mà phát hiện ra cô ấy?"

 

Thư ký Nghê tò mò.

 

"Phát hiện ra trong lúc ngủ."

 

Khoé miệng Minh Thành Hữu không mang ý cười, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ thư ký Nghê.

 

"Động não một chút."

 

"À?"

 

Sắc mặt thư ký Nghê trắng bệch, vẻ mặt chán ghét lắc đầu.

 

"Sắc dụ à?"

 

"Phụt

 

Hàn Tuyển đang uống nước suối thiếu chút nữa phun ra ngoài, sắc mặt Minh Thành Hữu xám xịt, Hàn Tuyển ôm bụng cười lăn lộn.

 

"Cô thật là tài tình."

 

[ Edit: MiKa

 

Beta: Ying ]

 

Sau khi Phó Nhiễm trở về, trước tiên cho họ một ngày nghỉ, hành lý cô cũng không đem về nhà mà đi thẳng tới công ty, không nghĩ là đi tới cửa lại thấy Minh Tranh.

 

Hắn đợi cả đêm, bên chân là mười mấy tàn thuốc vứt bừa bãi.

 

Phó Nhiễm đi lên trước, nhìn thấy khuôn mặt u sầu của hắn.

 

"Ca ca?"

 

Hắn nâng tầm mắt lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm không hề chớp.

 

"Tiểu Nhiễm, tối hôm qua em ở đâu?"

 

"Cùng nhân viên MR đi trượt tuyết."

 

"Anh hỏi em ở đâu?"

 

Minh Tranh vứt bỏ một điếu thuốc cuối cùng trong tay, Phó Nhiễm đưa tay bịt chóp mũi, mùi t.h.u.ố.c lá trên người của hắn gần như làm cô cay mũi.

 

"Anh tại sao hỏi vậy?"

 

"Anh đã gọi điện thoại cho em biết không?"

 

Phó Nhiễm gật đầu.

 

"Lúc ấy tôi ngủ, di động để ở chế độ yên lă

 

"Vậy sao?"

 

Cô phát hiện ra trong lời nói của Minh Tranh có gì đó không đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Sao vậy?"

 

Thần sắc Phó Nhiễm nghi ngờ, lúc này Minh Tranh mới nghĩ đến có thể là mình quá nóng nảy, hắn thử dò xét trong lời nói.

 

"Nếu lúc ấy kiên quyết rời khỏi hắn đi như vậy, anh không hy vọng em lại rơi vào nữa."

 

"Anh đứng đợi ở đây chỉ vì muốn nói mấy lời này với tôi?"

 

Phó Nhiễm nhún vai.

 

"Mọi việc tôi tự biết đúng mực."

 

Minh Tranh không nghĩ tới Minh Thành Hữu không cố ý khiêu khích một lần lại khiến trong lòng hắn hoàn toàn náo loạn, nhưng Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ở chung một phòng đúng là sự thật, hắn cố gắng trấn tĩnh, bắt gian còn muốn tận giường, lại nói thêm là hắn cũng không phải gì đối với cô.

 

"Chơi vui vẻ sao?"

 

"Tạm được."

 

Phó Nhiễm chuẩn bị vào trong.

 

"Sao mới sáng sớm mà anh đã ở đây?"

 

Minh Tranh khẽ thở dài.

 

"Đi ngang qua, muốn xem em có ở đây không."

 

Phó Nhiễm nói với hắn mấy câu sau đó từ từ tiến vào cửa, Minh Tranh vẫn đứng tại chỗ, khi Phó Nhiễm còn là thiếu nữ trẻ trung, cũng đã từng yêu hắn say đ

 

Phó Nhiễm từng nói là muốn dẫn Vưu Dữu ra ngoài, bởi vì phòng làm việc rất bận rọn sau khi ký hợp đồng nên mới kéo dài tới tận mấy hôm gần đây. Thím dặn đi dặn lại Phó Nhiễm phải chăm sóc tốt cô bé, Vưu Dữu nghe nói hôm nay được đi ra ngoài vui đến nỗi cả đêm không ngủ được. Phó Nhiễm giúp cô thu dọn lại đồ cô đã chuẩn bị mang đi.

 

"Cơm trưa sẽ ăn ở ngoài, chỗ đó có nhà hàng và khách sạn, chơi mệt có thể mở phòng thuê ngắn hạn nghỉ ngơi."

 

"Chị đừng lo lắng cho em, thân thể em rất tốt."

 

Nói tạm biệt với chú thím, sau đó hai người đi xuống lầu, xe của Phó Nhiễm đậu ở lầu dưới, cô cầm đồ ra, một chiếc Hummer bất ngờ lao tới, Phó Nhiễm chưa từng thấy ở khu này có người có xe như vậy, cô vội vàng tránh ra, lại thấy Vưu Dữu vui vẻ nhào qua.

 

"Anh rể."

 

Quả nhiên là Minh Thành Hữu bước ra từ trong xe. Vưu Dữu mang khăn quàng cổ, chỉ lộ ra nửa mặt trên.

 

"Chị, lần trước em nói với anh rể là đàn ông đi xe Hummer rất tuấn tú. Chị xem, quả nhiên là anh rể có một chiếc."

 

Minh Thành Hữu đi tới nhận lấy đồ trong tay Phó Nhiễm, Vưu Dữu rất tốt đối với hắn, chuyện này không cần phải nói ra cũng biết là vì cô. Vưu Dữu cũng có tâm tư của mình, ban đầu giấu giếm chuyện hủy dung nhan khiến Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu mâu thuẫn sâu sắc cuối cùng dẫn đến chia tay, trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy. Mặc dù về sau thiếu chút nữa lại đối đầu cùng Lý gia trên tòa án, nhưng Minh Thành Hữu che chở Vưu Dữu mà nói thực chất có thể rất rõ ràng nhận thấy. Thậm chí Vưu Dữu cảm thấy Minh Thành Hữu bảo vệ mình và Phó Nhiễm giống nhau, đều có thể hoàn toàn hiểu được.

 

Vưu Dữu quấn lấy Phó Nhiễm muốn lên xe Hummer, Minh Thành Hữu đem đồ cầm vào bên trong xe, cô cùng Vưu Dữu ngồi ở hàng sau, vừa gặp thời tiết đẹp, là ngày đi ra ngoài tốt.

 

Xe chậm rãi lái ra tiểu khu, nhìn bên ngoài thấy rất nhiều xe lướt nhanh qua, Minh Thành Hữu đành phải lái xe chậm lại. Nhìn qua kính chiếu hậu, hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe có biển số quen thuộc, nếu không nhìn lầm là Lý Sâm. Chỉ là tại sao xe của Sâm tử lại ở đây? Theo sát bên trong chiếc xe, cửa sổ xe khẽ mở ra, lộ ra gương mặt anh tuấn khôi ngô khác thường của người thanh niên trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

 

Phó Nhiễm kéo lại khăn quàng cổ cho Vưu Dữu, Minh Thành Hữu đem túi đồ ở ghế cạnh tài xế đưa ra chỗ ngồi phía sau.

 

"Thấy có mấy mẫu mới ra, em nhìn thử xem có thích hay không."

 

Vưu Dữu đưa tay nhận lấy.

 

"Anh rể thật tốt, cám ơn."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com