Minh Thành Hữu muốn gọi cho Lý Tắc Cần hỏi có tiến triển không, còn chưa tới kịp gọi, điện thoại di động cũng chợt vang lên, hắn đeo tai phone nghe.
" Alo?"
Lòng Phó Nhiễm cũng lơ lửng theo.
Giữa hai lông mày Minh Thành Hữu dần dần như dịu đi, hắn cúp điện thoại, lao ra đầu đường phía trước sau đó quay xe lại.
"Cậu tìm được Sâm tử rồi, chắc là nó và Vưu Dữu ở khách sạn."
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu vội vàng chạy tới thì Lý Tắc Cần đang lo lắng đi tới đi lui bên trong đại sảnh khách sạn, nhìn thấy hai người tiến đến, ông giận đến gân xanh giữa trán nổi lên.
"Tên nhóc c.h.ế.t bầm này, không phải là ta không thể đánh c.h.ế.t nó."
"Cậu."
Minh Thành Hữu ý bảo ông đừng tức giận.
"Tìm được bọn chúng trước rồi hãy nói."
Phó Nhiễm đi theo sau Minh Thành Hữu, ra khỏi thang máy liền vội vàng đi về phía trước tìm số phòng, Lý Tắc Cần ngẩng đầu nhìn kỹ.
"Chính là chỗ này."
Ông ấn vang chuông cửa
Nửa phút sau không thấy động tĩnh gì, Lý Tắc Cần đưa tay đập cửa, trong cơn tức giận liền nhấc chân đạp cửa.
Cửa phòng mở ra không hề được báo trước, Lý Sâm mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, nhìn thấy mấy người cũng không có vẻ giật mình, Lý Tắc Cần chen vào bên trong gian phòng, Phó Nhiễm cũng sải bước đi theo vào, bất ngờ một chiếc giường to xuất hiện tại trước mắt, chiếc chăn bông màu trắng bao trùm lấy một người, chỉ lộ ra mái tóc màu đen.
Phó Nhiễm nhìn cách ăn mặc của Lý Sâm, y phục của hắn xốc xếch nằm trên ghế sa lon, bên giường là giày Phó Nhiễm mua cho Vưu Dữu.
Trong mắt cô trở nên ươn ướt, khó có thể kìm chế quay ra quát Lý Sâm.
"Cậu đã làm gì Vưu Dữu rồi?"
Minh Thành Hữu nhìn bốn phía, sắc mặt tái xanh trừng mắt Lý Sâm.
"Cậu còn ngại chưa đủ phiền toái phải không? Thích dùng sức mạnh như vậy sao?"
Lý Tắc Cần giận đến độ một hồi lâu sau nói không ra lời.
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, thấy khăn quàng cổ Vưu Dữu bị tháo ra vứt bỏ ở bên, tay Minh Thành Hữu mới vừa chạm lấy bả vai của cô, Phó Nhiễm nghiêng người né tránh, mắt nhìn Lý Sâm đầy băn khoăn.
Thân hình trên giường cựa quậy, về sau một đôi tay đẩy chăn ra, Vưu Dữu dụi mắt ngồi dậy, đột nhiên thấy có người đứng đầy bên trong phòng sợ hãi giật mình, ánh mắt kịp chạm đến Phó Nhiễm, Vưu Dữu hét thất thanh.
"Chị !"
Phó Nhiễm gần như chạy tới mép giường.
"
Vưu Dữu giag tay ôm lấy cô, Phó Nhiễm lui người cẩn thận kiểm tra.
"Không sao chứ, hắn có làm gì em không ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không có."
Phó Nhiễm nhìn Vưu Dữu ăn mặc chỉnh tề, lúc này tâm tình mới bình tĩnh, Lý Tắc Cần nghe Vưu Dữu nói vậy, cuối cùng sắc mặt có chút dịu đi.
" Đoán chừng chưa về chú thím cũng sẽ lo lắng."
Phó Nhiễm nhặt khăn quàng cổ lên quấn lại cho Vưu Dữu.
"Di động không liên lạc được, em nghĩ hù c.h.ế.t mọi người sao?"
Vưu Dữu do dự nhìn về Lý Sâm.
"Chị, em thật sự không có việc gì, chỉ là ngủ ở đây, ngàn lần chị đừng nói cho cha mẹ, chỉ nói em ít khi được ra ngoài chơi nên chơi quên mình được không?"
Phó Nhiễm vén chăn lên thay Vưu Dữu, nhìn cô bé khom lưng mang giày.
"Ăn cơm tối rồi sao?"
"Không có!"
Người trả lời là Lý Sâm, hắn chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
"Vưu Dữu ngủ tới bây giờ ngay cả cái gì cũng chưa ăn."
Lý Tắc Cần trừng mắt nhìn hắn. Phó Nhiễm dìu Vưu Dữu dậy, cuối cùng sợ bóng sợ gió một hồi, Lý Tắc Cần thấy con trai mình mặc đồ ngủ lại lộ ra nửa lồng n.g.ự.c kiện tráng, ông rất tức giận, bọn họ nói không có xảy ra chuyện gì ông cũng không Sâm tử, con thật là hồ đồ, chuyện hai năm trước nếu nhận định là con hủy mặt của nó, con còn tìm nó làm gì? Trên đời này nhiều phụ nữ, muốn bước vào cửa Lý gia chúng ta có vô số, chẳng lẽ con còn có thể để ý đến người mặt mũi không ra gì sao?"
"Cha !"
Lý Sâm gầm lên.
"Chuyện của con cha đừng quản!"
"Con làm ra loại chuyện hoang đường này lại còn có mặt mũi ở đây nổi giận với cha?"
Hai mắt Vưu Dữu đỏ bừng, mặc dù khăn quàng cổ vây quanh nhưng vẫn dùng đôi tay ôm lấy mặt. Trong lòng vết sẹo vốn đã làm tổn thương, bây giờ bị người khác không chút kiêng kỵ nào xé ra, càng thêm đau thương không chịu nổi. Cô rũ tầm mắt xuống, làm hơn một nửa gương mặt cũng ẩn vào bên trong khăn quàng cổ.
Lý Tắc Cần nhớ tới con trai bị uất ức, nếu không nhân cơ hội này để trút giận thì khó nén mối hận trong lòng.
"Nếu như nói thẳng là không có tiền trị liệu, đừng nói 200 vạn, nhiều tiền hơn nữa tôi cũng chi, cần gì phải hủy hoại tiền đồ người khác để làm đệm lưng?"
Da mặt Vưu Dữu mỏng, nước mắt lăn xuống ra ngoài, cô cắn nhẹ môi khóc nức nở.
"Cậu!"
Minh Thành Hữu ôn nhu xen vào.
"Chuyện ồn ào cho đến hôm nay trách nhiệm chủ yếu vẫn là Sâm tử, những lời nói đầy áp lực này còn không gánh nổi tại sao ban đầu kích động làm việc đó? Huống chi, nếu như vỡ lở thật, Sâm tử vẫn phải chịu trách nhiệm."