Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 231



"Phó Nhiễm, hãy suy nghĩ ở chung một chỗ với anh đi."

 

Cho đến khi chiếc xe dừng lại đậu ở gara, Phó Nhiễm vẫn suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Minh Thành Hữu.

 

Tâm tư rối loạn, cô lên tới lầu hai, thấy Phạm Nhàn từ phòng cô ra ngoài.

 

"Mẹ?"

 

Tay Phạm Nhàn ôm túi đồ, thấy Phó Nhiễm trở lại bà đẩy cửa phòng bước vào lần nữa.

 

"Đi ngang qua hàng mua cho con ít quả táo đỏ, tại sao về trễ vậy?"

 

Cô thuận miệng nói một lý do, Phạm Nhàn đưa đồ kia cho Phó Nhiễm.

 

"Tiểu Nhiễm, sau khi Thành Hữu trở lại có tìm con đúng không?"

 

" V

 

Phó Nhiễm đưa quả táo đỏ vào trong miệng. Phạm Nhàn ngồi cùng cô ở bên giường.

 

"Thật ra thì cha con vẫn luôn canh cánh trong lòng với chuyện con và Thành Hữu đính hôn. Con cũng thấy đấy, căn bản ông ấy không quá thân thiết với Minh gia, mẹ nghĩ là kết thông gia, hai nhà chính là người một nhà, các con có thể hạnh phúc mới quan trọng nhất."

 

Phó Nhiễm bỏ chăn ra.

 

"Tại sao, cha không hài lòng sao?"

 

Động tác của cô mới làm được một nửa đột nhiên dừng lại, nhớ tới lời Minh Vân Phong từng nói với mình.

 

Phạm Nhàn mặc đồ ngủ, giúp Phó Nhiễm thu dọn xong, bà vén chăn lên kéo con gái đến bên cạnh.

 

"Mẹ với con nói chuyện một chút."

 

Phó Nhiễm cởi giày ra chui vào, cùng Phạm Nhàn nằm rất gần nhau, cũng là lần đầu tiên thân mật như vậy, đầu giường chỉ mở một chiếc ngọn đèn nhỏ, ánh sáng m.ô.n.g lung đủ làm ấm áp.

 

"Mẹ, tất cả mọi người cho là con cùng Minh gia đính hôn là trèo cao, tại sao cha lại canh cánh trong lòng?"

 

"À....."

 

Phạm Nhàn thở dài.

 

"Ban đầu kết thân là ý của Lý Vận Linh, nhưng trên thực tế là Minh Vân Phong bày mưu đặt kế, ở thị trấn Nghênh An cũng không phải là không có gia đình nào không có tiếng hơn so với Phó gia, làm sao sẽ cố tình chọn đến con?"

 

Phó Nhiễm yên lặng, trong lòng bắt đầu có chút bất an, cô ý thức được lời kế tiếp của Phạm Nhàn có thể sẽ cùng cô cùng Vưu Ứng Nhuỵ có liên quan.

 

"Minh gia cùng Phó gia ở trên cao thật ra thì quan hệ cũng không hài hoà, hai nhà chính vì lập trường bất đồng mặc dù không tới nỗi xung khắc như nước với lửa, mặt ngoài cũng làm bộ như là xã giao, nhưng nhiều chuyện tranh đấu rất gay gắt. Thời điểm mẹ sinh ra con, cha con mới chỉ là quan chức nhỏ, ông nội con không muốn làm cho đặc biệt, mẹ sinh con ở bệnh viện huyện. Cùng một ngày, Thẩm Tố Phân khó sanh, lúc ấy hoàn cảnh bệnh viện không tốt như bây giờ, mẹ cũng không rõ bọn họ làm sao biết nhà chúng ta có điều kiện tốt. Ngày hôm đó, hai đứa bé ra đời, Vưu Chiêu Phúc ôm con ra khỏi phòng, bởi vì chột dạ cuống cuồng, vội vàng mà đụng phải người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Bàn tay Phạm Nhàn vuốt trán, hơi mất hồn, lại có chút đau thương.

 

"Những chuyện này là sau khi con cùng Thành Hữu đính hôn, Thẩm Tố Phân nói cho mẹ biết, bà ấy nói người Vưu Chiêu Phúc đụng vào chính là Minh Vân Phong. Có lẽ, lúc đó ông ấy có thể đã biết đứa bé bị tráo đổi. Cha con sau khi biết vẫn muốn để con trở về, là mẹ vẫn khuyên can, Minh gia khi đó ở Nghênh An có thể một tay che trời, mẹ nghĩ chỉ cần Thành Hữu đối xử tốt với con, cũng coi như là một loại bù đắp".

 

Phó Nhiễm nhắm chặt mắt lại, cảm giác vô lực tay chân chảy đầy mồ hôi.

 

"Con cùng Thành Hữu có thể sống tốt với nhau, nhưng nếu hiện tại không có duyên, mẹ cũng không muốn tiếp tục gạt con."

 

Phó Nhiễm biết Phạm Nhàn sợ cô cùng Minh Thành Hữu lại trở lại với nhau.

 

"Mẹ, thật ra thì con đã biết chuyện này."

 

"Cái gì? Con biết?"

 

Phạm Nhàn giật mình.

 

"Làm sao con biết được?"

 

"Minh. . . . . ."

 

Phó Nhiễm luôn suy nghĩ, thay đổi xưng hô.

 

"Bác Minh trước khi qua đời nói cho con ông ấy nói năm đó đã tận mắt thấy con bị đổi đi, nhất thời do dự trơ mắt xem con rời đi. Hai mươi năm sau cảm thấy rất hối hận, về sau biết được con trở lại Phó gia, vì muốn bù đắp phần thiệt thòi này, cho nên hết sức tác hợp con và Minh Thành Hữu, muốn dùng cuộc sống sau này để bồi thường."

 

Tay chân Phạm Nhàn lạnh như băng, nghe chuyện giấu giếm ở trong lòng nhưng lại từ chính miệng Phó Nhiễm nói ra, thần sắc Phó Nhiễm bình tĩnh không thay đổi.

 

Hốc mắt Phạm Nhàn đã ướt.

 

"Tiểu Nhiễm. . . . . ."

 

"Cho nên là số mạng trêu cợt con."

 

Phạm Nhàn thế nào cũng không ngờ tới Phó Nhiễm sẽ biết.

 

"Nếu hai năm trước Minh Vân Phong đã nói cho con biết, sao lúc con trở lại lại không hỏi mẹ ? Con nên trách chúng ta biết rõ sự thật và tình huống này còn để cho con cùng Thành Hữu đính hôn."

 

Nói khác đi, là ban đầu Minh Vân Phong mắt nhắm mắt mở trực tiếp đẩy Phó Nhiễm sống hai mươi năm sống cuộc sống ở đầu đường xó chợ.

 

"Tiểu Nhiễm, chính vì chuyện này mà con rời khỏi Minh gia đúng không?"

 

Phó Nhiễm ngẫm nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào.

 

Nhiều chuyện đơn giản mà nói, nếu có thể cho cô chút thời gian, để có thể quên đi, nhưng mà Vưu Dữu gặp chuyện không may cho đến Minh Vân Phong qua đời, còn có một bí mật lớn hơn nữa dồn ép cô hoảng hốt lo sợ….

 

Cùng bí mật trong miệng Minh Vân Phong nói ra so sánh với nhau, những chuyện này được tính là gì?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com