Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 242



“ Ngược lại thì không có! Cô ấy có nói qua, lúc còn nhỏ là con một nên vẫn muốn có anh trai để che chở. Nghĩ là tình cảm trong lòng này đã kết thúc, lúc chúng tôi đính hôn sống chung với nhau, tôi muốn cô ấy sửa cách xưng hô gọi anh thành đại ca thay cho ca ca. Cô ấy nói dù sao hai từ cũng một nghĩa như nhau, làm sao hơn được người ngủ cạnh mình mỗi đêm.’’

 

Trời đất chứng giám, hai chân mày Phó Nhiễm nhảy dựng lên. Làm sao cô đã từng nói ra những lời này!

 

Nhưng lúc này tốt nhất là chọn cách im lặng.

 

Vưu Dữu cũng nghe được mùi thuốc s.ú.n.g từ hai người này, cô cũng không muốn bị lôi vào, vội vàng cúi đầu ăn.

 

Sắc mặt Minh Tranh xanh mét, ánh mắt như đinh đ.â.m tới Minh Thành Hữu. Thái độ thế này quả nhiên là xung khắc như nước với lửa. Đúng lúc La Văn Anh đi đến, cô tới bên người Minh Tranh, tay cầm túi xách vỗ nhẹ vai hắn.

 

“ Anh có ăn cơm không đây? Khó mời ăn cơm tối còn bắt tôi đói bụng chờ anh !”

 

Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu, về sau ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm, hắn buông tay đặt trên mép bàn xuống.

 

“ Đi !”

 

La Văn Anh chào mấy người rồi cùng Minh Tranh ra phòng bao. La Văn Anh chọn mấy món ăn, đưa thực đơn lại cho nhân viên. Minh Tranh dựa trên cửa số hú trong thời gian chờ món ăn lên trong phòng đã đầy khói thuốc. Cô chau mày, phất phất tay. Minh Tranh ý thức được còn có người ở đây, vội dập tắt điếu thuốc trong tay.

 

" Ngại quá !”

 

"Không sao "

 

La Văn Anh uống ngụm trà nóng.

 

“ Tâm tình anh đang không tốt, cho phép anh phát tiết”.

 

Khóe miệng Minh Tranh khễ nhếch cười, kéo ghế qua bên cạnh La Văn Anh ngồi xuống.

 

“ Bữa cơm này là anh bồi thường cho em !!”

 

Cô lắc đầu.

 

“ Thật ra cũng không có gì, hơn nữa anh cũng bồi thường thích đáng. Bây giờ cô ấy tìm nơi trao thân gửi phận cũng không sai.’’

 

Ánh mắt Minh Tranh như suy nghĩ gì đó liếc về phía cửa. La Văn Anh ở bên đề nghị.

 

“ Trong lòng khó chịu phải không? Mở cửa ra ngoài, không nói hai lời đoạt lấy cô ấy”.

 

Minh Tranh nhăn mày nhìn La Văn Anh.

 

Nhân viên mang thức ăn lên, La Văn Anh cầm đũa tự gắp thức ăn cho mình. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn vẻ không tin.

 

“ Nhìn gì vậy? Lời em nói là thật. Nếu thật lòng yêu thương có gì tốt mà giả vờ, người nào giả vờ người đó sẽ thua thiệt”.

 

“ Trước kia anh không thể nào pháp hiện em như thế này. Dù gì chúng ta cũng ngủ

 

Minh Tranh thốt lên. Vốn là tâm tình đang phiền não bị La Văn Anh nói mấy câu liền thấy nhẹ nhõm, không còn suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp nói ra. La Văn Anh chậm rãi nhai, Minh Tranh cũng cảm thấy lúng túng. Hắn cười cười cầm đũa lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“ Ăn đi !”

 

Trong lúc ăn cơm, tựa như không nghe thấy tiếng động. La Văn Anh cảm thấy tâm tư Minh Tranh không đặt ở đây.

 

“ Thật ra lúc nãy anh nghĩ gì mà trước mặt Phó Nhiễm lại nói như vậy?”

 

“Anh là ca ca của cô ấy, có lẽ hai chữ ca ca trong lòng cô ấy không có ý nghĩa đặc biệt. Rốt cuộc anh phải dùng cương vị nào để hỏi cô ấy đây?’’

 

La Văn Anh dùng thìa uống một chút canh, tự lo ăn, không nói thêm nữa.

 

Bên phòng kia, không khí cũng chẳng khá hơn chút nào, Vưu Dữu ăn thêm hai miếng, ngẩng đầu nhìn hai người lại cúi đầu xuống. Minh Thành Hữu đặt đũa xuống, tới giờ cũng không cầm đũa gắp thêm món nào. Hắn dựa lưng ra sau ghế, thần sắc không rõ là đang vui hay giận. Trải qua náo loạn như vậy, Phó Nhiễm cũng cảm thấy mất đi khẩu vị, cố gắng ăn mấy miếng để lấp bụng. Vưu Dữu ngoan ngoãn đặt đũa xuống.

 

“ Chị, em no rồi “.

 

Phó Nhiễm ngoắc tay muốn tính tiền.

 

“ Không cần ! “

 

Minh Thành Hữu cầm di dộng cùng chìa khóa xe đứng dậy.

 

“ Anh có hóa đơn ở đây, ăn xong đứng dậy đi là được. Đi thôi !!”

 

“ Không được ! “

 

Phó Nhiễm lấy ví tiền rút thẻ tín dụng ra.

 

“ Đã nói bữa cơm này tôi mời !”

 

Chẳng phải chuyện một bữa cơm. Nếu là thường ngày cô sẽ không kiểu cách như vậy, nhưng nếu có thể dứt khoát giải quyết chuyện này thì sao phải kéo dài thêm nữa?

 

Minh Thành Hữu liếc nhìn nhân viên phục vụ.

 

“ Tính tiền “.

 

Phó Nhiễm nhắc lại.

 

Nhân viên đưa hóa đơn ra, Vưu Dữu níu lưỡi, cảm giác tất cả cao lương mỹ vị cùng với tờ hóa đơn kia vừa ăn vào bụng đều giống nhau.

 

Phó Nhiễm đưa thẻ trong tay tới.

 

“ Em cần phải phủi sạch quan hệ với anh vậy sao? Lần thứ nhất cầu xin còn có thể! Phó Nhiễm em thật nghĩ là tình cảm cũng có thể mua bán sao? Đã như vậy đây là lần cuối cùng, về sau có chuyện gì em đừng tìm tới anh nữa !! “

 

Nhân viên đưa tay ra giữa không trung, cũng không dám nhận. Chỉ đứng nhìn Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm. Vưu Dữu thấy không khí ngày càng nóng lên không khỏi lo lắng. Minh Thành Hữu nhìn cô cười.

 

“ Vưu Dữu, chuyện này không liên quan tới em. Đừng sợ !!”

 

Sắc mặt hắn tươi rói, so với đối xử với Phó Nhiễm như hai người khác nhau. Cuối cùng vẫn là Phó Nhiễm cất lại thẻ tín dụng vào ví, cùng Minh Thành Hữu ra khỏi nhà hàng. Tới bãi xe nhìn thấy xe Minh Tranh và La Văn Anh vẫn đậu ở đây. Phó Nhiễm và Vưu Dữu rời đi, lái xe được một đoạn Vưu Dữu mới mở miệng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com