Nét mặt Phó Nhiễm nghiêm lại, Vưu Chiêu Phúc người này chính là tính xấu không đổi, chưa ăn đến đau khổ vĩnh viễn sẽ không nhớ đến, cô nhìn sang vợ chồng Vưu gia đứng bên cạnh, chú bất đắc dĩ đứng ra nói.
"Thật sự thực xin lỗi."
Lý Sâm xã giao với bạn xong rồi tới, nghe mấy người nói cũng hiểu đại khái tình hình.
"Nếu đã xin lỗi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây."
"Sâm Tử."
Người phụ nữ mở to mắt khó tin.
"Con nhìn mặt dì đi, ta lớn như vậy còn không có bị ai đánh qua!"
Ai cũng không nghĩ tới tiệc đính hôn lại biến thành như vậy, sắc mặt Lý Sâm khẽ thay đổi, nét mặt Lý phu nhân bỗng căng thẳng.
"Đều là người nhà cả, sau này làm sao có thể gặp mặt nữa?"
Chú và thím vội vàng xin lỗi.
Vưu Chiêu Phúc vẫn tiếp tục hùng hổ, Phó Nhiễm tìm bảo vệ nhờ họ đem Vưu Chiêu Phúc ra ngoài, cũng không nghĩ rằng Lý gia có thể bỏ qua chuyện này, nhưng bây giờ cũng không khống chế được, trước tiên là dọn dẹp ổn thỏa rồi sau đó tính sau.
Phó Nhiễm đang mang thai, chỉ có thể rút lui, hiện tại quan trọng nhất vẫn là đứa bé trong bụng cô, chuyện này càng ngày càng hỗn loạn, cô cũng không muốn dính vào, muốn trở lại chỗ ngồi của mình thì đường ra bị chặn lại hết.
Vưu Chiêu Phúc bị người ta đánh mấy cái, Phó Nhiễm nhìn có lẽ ông cũng không sao, cô đi sang hướng bên cạnh, bỗng nhiên phần eo giống như bị người ta đẩy đi, thân mình bị ngã về phía trước, cô vội vàng muốn nắm vào cái gì đó, cách đó không xa chính là bồn hoa thật lớn, nếu thật sự ngã vào đó thì có lẽ cũng không biết sẽ như thế nào.
Đúng lúc Thẩm Tố Phân quay đầu nhìn thấy, dưới tình thế cấp bách cản Phó Nhiễm lại, còn mình thì va vào bồn hoa té trên mặt đất.
"Mẹ!"
Tình thế cấp bách làm Phó Nhiễm vô thức gọi.
May mà không có chuyện gì, Phó Nhiễm nhanh chóng đỡ bà đứng lên.
Đám người đang tranh cãi cũng bởi vậy mà bớt đi.
"Sao lại thế này?"
Minh Thành Hữu từ trong phòng đi ra, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn hướng Phó Nhiễm.
Hai bên vẫn còn tranh cãi ầm ĩ.
Anh bước tới, đem tay cô giữ chặt trong lòng tay.
"Không có việc gì chứ?"
Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi.
"Không có gì."
Tầm mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng nhìn qua Vưu Chiêu Phúc, đáy mắt hung ác nham hiểm chưa bởi vì anhệnh nặng mà giảm bớt vài phần, vẫn là người hung hăng như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Say khướt thì đến đây làm gì? Đem ông ấy ra ngoài cho tỉnh rượu, để bên ngoài bãi đỗ xe đi."
Phục vụ nghe vậy, liền dặn nhân viên bảo vệ làm theo.
Lý Tắc Cần tức giận đến nghiến răng.
"Vậy cũng là quá dễ dàng cho ông ta ."
"Cậu."
Vẻ mặt Minh Thành Hữu bình thản nhìn về phía ông ta.
"Hôm nay là lễ đính hôn của Sâm Tử, bên ngoài bao nhiêu ánh mắt đang nhìn theo, chuyện này muốn làm lớn thực sự lại làm cho mọi người chê cười, tóm lại cậu tự suy nghĩ đi, đến cục cảnh sát cũng không quan tâm ai ra tay trước, dù sao trên người ông ấy cũng có vết thương."
Phó Nhiễm không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Thành Hữu, mới vừa rồi còn cảm thấy thấp thỏm lo âu trong lòng, hiện tại lại bình yên không ít.
Minh Thành Hữu không buồn liếc nhìn Vưu Chiêu Phúc, tay anh ôm chặt Phó Nhiễm.
"Vừa rồi làm sao có thể không cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống?"
Phó Nhiễm nghĩ đến có người ở sau đẩy cô.
"Em cảm thấy giống như là bị người đẩy đến."
Ánh mắt Minh Thành Hữu chợt rét lạnh, mấy người bên cạnh nhìn nhau, Minh Thành Hữu nhìn nét mặt tất cả mọi người thăm dò.
"Ai cũng đừng tranh cãi nữa, hôm nay tôi sẽ giải quyết chuyện của tôi trước, ai đẩy Phó Nhiễm hãy ngoan ngoãn bước ra, đừng làm cho tôi phải hao tổn
"Ai lại cố ý, nói không chừng là do đông người không cẩn thận đụng tới."
Lý Tắc Cần lơ đễnh.
Vưu Dữu mới vừa rồi bị cảnh tượng dọa sợ tới mức không biết gì, sau khi tĩnh tâm lại đến bên cạnh Phó Nhiễm.
"Chị, chị không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Sau một lúc lâu, không thấy kẻ nào thừa nhận, Phó Nhiễm nghĩ rằng quên đi, cuối cùng cũng an toàn rồi đó thôi.
Minh Thành Hữu không truy cứu nữa, nhưng cuối cùng tìm camera quan sát, theo hình ảnh nhìn thấy quả thật là Phó Nhiễm bị người ta đẩy, nhưng có lẽ chỉ là hành động vô tình, lúc ấy ở đây rất hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới.
Đẩy cô là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao, kỳ thật chính là cái m.ô.n.g đẩy vào thắt lưng Phó Nhiễm.
Vưu Chiêu Phúc bị bảo vệ kéo ra ngoài cho tỉnh rượu.
Lý Tắc Cần vỗ vỗ vai Minh Thành Hữu.
"Cũng không phải cố ý, hiểu lầm một chút, coi như hết."
Phó Nhiễm rõ ràng cảm giác được Minh Thành Hữu càng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn.