Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 596



Thẩm Ninh nhấp một ngụm cà phê, nhìn vào mắt cô, vẫn là khuôn mặt này, nhưng cảm giác khác xa so với lúc trước.

 

“Lúc ấy chuyện của tôi bị báo chí phanh phui, mặc dù cô không thừa nhận nhưng tôi biết là do cô sắp đặt, cũng trách lúc ấy tôi còn trẻ, ngây thơ, chẳng oán được ai. Phó Nhiễm, hôm nay cô và Thành Hữu có vẻ rất tốt, còn có con của mình, lấy một khoản tiền rồi muốn đuổi tôi đi, có chăng là ý của cô?”

 

Thẩm Ninh cố tình gây sự, có một số việc muốn quên, nhưng thủy chung không thể nào quên được.

 

Phó Nhiễm nhẹ nhàng, nhìn về hướng cậu bé đang chơi đùa, cô nói.

 

“Nói những chuyện này có ích gì? Cô cũng đã có gia đình mới, sao không làm một tấm gương tốt cho con noi theo?”

 

“Gia đình?” Thẩm Ninh hừ lạnh. “Gia đình của tôi sớm bị hủy trong tay cô rồi.”

 

Dập Dập chơi mệt,ớp một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn PHó Nhiễm.

 

“A, chào dì, ba không đến đây sao?”

 

Trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra vẻ u mê, cậu bé đưa mắt nhìn mẹ.

 

Sắc mặt Thẩm Ninh khẽ biến.

 

“Dập Dập ngoan, uống xong lại đi chơi tiếp đi.”

 

Dập Dập chạy đi, Thẩm Ninh không vui nhìn Phó Nhiễm rồi nói. “Lời của cô là có ý gì?”

 

Phó Nhiễm bùi ngùi thở dài, dùng ống hút khuấy ly nước trái cây, một hồi lâu, cô mới nói: “Thẩm Ninh, tôi khuyên cô một câu, Minh gia rất sâu, không phải là nơi cô đến, nên mang theo đứa nhỏ rời khỏi đây đi thôi!”

 

“Tôi biết cô sẽ nói những lời này.”

 

Thẩm Ninh lơ đễnh.

 

“Tâm tư của tôi chắc cô cũng hiểu, không phải là sợ Dập Dập sẽ chiếm lấy vị trí tốt của đứa bé trong bụng cô, Phó Nhiễm, nhìn bộ dạng của Thành Hữu, sống được bao lâu chứ?”

 

Động tác trong tay bỗng dừng lại, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt toàn sự lạnh lẽo.

 

“Cô nói cái gì?”

 

Thẩm Ninh giật mình. “Chẳng lẽ không đúng sao?”

 

“Nếu cô đã từng yêu anh ấy, hôm nay sao lại buông lời hờ hững như thế, Thẩm Ninh, điều này thật sự làm cho tôi nghi ngờ mục đích cô mang đứa trẻ xuất hiện tại đây?”

 

Phó Nhiễm nhìn Thẩm Ninh chằm chằm, không uốn bỏ qua một chút biến đổi nào trên nét mặt cô ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Bởi vì yêu, nên tôi mới lưu lại con của anh.”

 

Thẩm Ninh bị ánh mặt trời ngoài cửa hắt vào, làm cho cô không thể mở to mắt.

 

Phó Nhiễm uống một ngụm nước trái cây, nghĩ đến quan hệ trước đây của cô ta và Minh Thành Hữu, ở một nơi nào đó trong cơ thể cô chợt đau nhói, chuyện của anh ấy, tốt nhất là không nên quan tâm nhiều.

 

“Muốn xác nhận điều này, có một cách rất tốt, chỉ cần làm giám định AND lại một lần nữa là được.”

 

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn cậu bé, nói tiếp.

 

“Đứa bé còn nhỏ, mà cô có thể nhẫn tâm để cho nó chịu đựng nhiều nghi ngờ như vậy sao? Thẩm Ninh, tôi thật sự không thể thiểu nỗi cô đang nghĩ gì, nếu vì tiền, tại sao tới giờ này cô mới mang đứa bé trở lại…?”

 

Thẩm Ninh ngắt lời cô, hốc mắt hơi ướt.

 

“Phó Nhiễm, tôi sẽ không để cho Dập Dập làm giám định ADN lần nữa, mà đây là chuyện giữa tôi và Thành Hữu, không tới lượt cô xen vào.”

 

Phó Nhiễm đẩy ly nước ra, nói.

 

“Nếu không ngại thì mời cô nói thẳng ra đi, hiện tại, có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đứa con trong bụng tôi, mỗi ngày tôi đều nơm nớp lo sợ, hy vọng có bình an mà sinh con, vừa hy vọng có thể bảo vệ được nó, cô thật sự không nên xen vào, mẹ con chúng tôi còn cần sự bảo vệ chu toàn của Thành Hữu, còn cô thì sao? Dập Dập đã lớn nhu thế, nhưng nếu như cô có ý đem thân thế của nó công khai ra bên ngoài, nếu thật sự là con trưởng của Minh gia thì tốt, còn nếu không phải, chẳng phải cô đã mang tại họa đến cho con của cô sao?”

 

Phó Nhiễm nói xong, cô vì muốn tốt cho Thẩm Ninh, cùng là mẹ, tất nhiên sẽ suy nghĩ vì con.

 

Sinh trưởng trong thế giới này, làm gì cũng được, nhưng không thể đem con ra làm vật hy sinh. Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vì sao Thành Hữu không quan tâm tới Thẩm Ninh, thái độ của anh cũng rất lạ. Chính lời cô nói mới vừa rồi làm cho cô nghĩ thông suốt hơn.

 

Thẩm Ninh cùng Dập Dập xuất hiện, nếu nghĩ kĩ, cũng là vừa vặn che chở cho con của cô, nếu như có điều bất lợi, mục tiêu chính, có thể sẽ rơi xuống hai mẹ con Thẩm Ninh sao?

 

Thẩm Ninh dường như không hiểu được ý cô, nói.

 

“Cô không sợ thì tôi sợ cái gì, Phó Nhiễm, chớ nói lung tung, cô mà muốn tốt cho tôi ư?”

 

Phó Nhiễm hoàn toàn không để tam lời nói của Thẩm Ninh, cô bị suy nghĩ vừa rồi làm cho lạnh run.

 

Dập Dập chơi mệt, chạy đến bên cạnh mẹ, nói. “Mẹ ơi, con đói.”

 

Phó Nhiễm nghe được âm thanh non nớt của trẻ thơ, cổ họng chợt trào dâng niềm chua xót.

 

“Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

 

Nói xong, Phó Nhiễm cầm túi xách lên bước đi.

 

Vội vàng chạy về nhà, cô bước tới phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhìn thấy Minh Thành Hữu đang nằm trên giường, đưa lưng về phía cô. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, cô đưa tay vuốt vuốt bụng, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt hiện lên sự hoang mang, cô thật sự khó chịu.

 

Một hồi lâu, cô bước tới bên giường, nhìn thấy anh trùm chăn kín mít, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, cô khẽ thở phào, thoải mái, có lẽ do cô suy nghĩ nhiều quá rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com