"Cách ngày sinh dự tính không phải là còn hai mươi ngày sao?"
Phó Nhiễm dựa vách tường, lúc bị đưa vào phòng sinh đã là 4 giờ sáng.
Cho dù là một mình một phòng, lại có hai y tá phụ trách đỡ đẻ ở bên cạnh, Phó Nhiễm vẫn có cảm giác cô độc không xua tan đi được, đây lại là tình hình thực tế của cô.
Cô đau đớn bám chặt mép giường, y tá vội kiểm tra ho cô.
"Tử cung mới mở một phân, còn sớm."
Lúc này đau bụng sinh, ước chừng mười đến phút một lần.
Phó Nhiễm chịu đựng từng cơn đau qua đi, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, Minh Thành Hữu đã sớm sắp xếp cho cô phòng bệnh cùng bác sĩ y tá tốt nhất ở bệnh viện, Phó Nhiễm thà rằng nằm ở trong phòng sinh bình thường, có chồng có thể ở bên cạnh lúc sinh, cho dù người có chuyên môn chuyên nghiệp, cũng không thể xua tan sợ hãi lúc này trong lòng Phó Nhiễm.
Hai y tá thấy thời gian còn sớm, thỉnh thoảng cũng sẽ quay lại đây xem một chút.
"Cậu nghe nói sao, chủ nhiệm đang làm giải phẫu ghép tim."
"Nghe nói."
Một y tá khác quay đầu nhìn sang phía Phó Nhiễm.
"Cậu nói, sinh đứa nhỏ thật tốt, vậy mà mẹ cùng ông xã cũng không ở bên cạnh, quá đáng thương."
"Cũng không phải thế sao? Lúc tớ sinh thứ nhất, cả nhà đều tới đây, đứng chật ngoài cửa phòng sản, ông xã tớ lại gấp đến độ xoay quanh,ường tới lại còn mua chocolate vào, nói là tiếp sức cho tớ."
Đột nhiên cơn đau bụng sinh kéo tới, Phó Nhiễm cong hai đầu gối lên, loại ngâm ngẩm đau này làm người ta vô cùng khó chịu. Trên trán cô chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng đã sớm ướt đẫm, y tá lại tới nhìn.
"Tớ nhìn thấy phải đến giữa trưa ngày mai."
Người còn lại cũng tiến lên.
"Có một số người sinh con cũng rất dễ dàng, nhưng cũng có một số người phải chịu đựng như hành hạ, cậu nhóc trong bụng kia, cũng đừng làm cho mẹ cậu chịu đau nhiều."
Kéo dài cho tới buổi sáng, 7 giờ, Phó Nhiễm đau đến mức toàn thân như thân tàn ma dại, Triệu Lan đi vào phòng bệnh, mua chút ăn, y tá nhận lấy bát canh gà hạt sen sau đó đặt trên tủ đầu giường.
"Hẳn là nhanh, con ăn cho có thêm sức lực."
Trên mặt Phó Nhiễm đầy mồ hôi, cô đưa tay túm lấy ống tay áo của Triệu Lan.
"Mẹ, phẫu thuật thế nào rồi?"
"Còn đang tiến hành."
Nét mặt Triệu Lan đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tiểu Nhiễm, mẹ ở bên ngoài, con cần gì thì gọi ta."
Bà đứng dậy muốn đi ra ngoài, bàn tay Phó Nhiễm túm c.h.ặ.t t.a.y áo bà vẫn chưa buông ra, y tá vẫn mời Triệu Lan ra khỏi phòng, Phó Nhiễm cũng không phải là không muốn ở cùng ai, chẳng qua là lúc này, cho dù là có người đứng ở bên cạnh không nói lời nào, cũng vẫn là một nguồn an ủi.
Phó Nhiễm nhìn về phía vách tường, thời gian trôi qua rất chậm, tiếp theo lại nhìn thời gian, giống như chưa từng chuyển
Hai tay cô ôm lấy bụng, y tá tách hai chân của cô ra.
"Ba ba của cục cưng còn ở trong phòng phẫu thuật sao?"
Phó Nhiễm cắn răng gật đầu.
"Cô thật kiên cường, tôi tin anh ấy cũng sẽ kiên cường giống như cô, cục cưng sinh ra sớm chắc là muốn sớm được gặp mặt mọi người, trước tiên cô hít sâu, sau đó dùng lực..."
"A —— "
Ngón tay Phó Nhiễm run run nắm chặt cạnh giường.
"Tôi thật sự không còn chút sức lực nào ."
"Bên kia phòng phẫu thuật còn chưa xong, cô không muốn ôm cục cưng đến phòng phẫu thuật đón chồng cô ra khỏi đó sao?"
Phó Nhiễm đau đến nỗi ngay cả sức lực trả lời cũng không có, cô chỉ biết là, ngay cả quyền lợi buông bỏ cô đều không có.
Cô nhắm mắt lại dùng sức, trong lúc hoảng hốt, cảm giác giống như có người cầm tay cô.
Ngón tay thon dài mà ấm áp.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt bụng cô, còn có người nói ở bên tai cô.
"Phó Nhiễm, Phó Nhiễm."
Giọng nói cứ lưu luyến như thế, nước mắt cô lại tràn mi.
Giữa lúc giật mình, lại giống như nhìn đến Phạm Nhàn, bóng dáng mẹ cùng Minh Thành Hữu cùng nhau tới, Phó Nhiễm dùng sức toàn lực, cô cắn khóe miệng rớm máu, nhưng không cảm nhận được miệng vết thương đau đớn.
Nếu, nếu như không phải trong lòng nghĩ đến Minh Thành Hữu, cô khẳng định là không chịu đựng nổi.
Minh Thành Hữu nói, đây có khả năng là đứa con duy nhất của anh.
Phó Nhiễm nằm ở trên giường hít sâu, gối đầu cũng bị mồ hôi cùng nước mắt thấm ướt.
Cô vẫn chưa nói cùng Minh Thành Hữu, cô còn muốn có thêm một đứa con nữa.
Thời kì đầu cô mang thai, cô đều phải cùng Minh Thành Hữu trải qua, ổ đĩa riêng của anh còn phải để thêm ảnh gia đình của bọn họ.
Cho dù anh phải đi, cô cũng muốn kéo tay anh lại. Giống như lúc trước, cô nói, Minh Thành Hữu, chúng ta ở cùng một chỗ đi.
Một trận đau nữa lại kéo đến, Phó Nhiễm cảm thấy đầu óc choáng váng, cô nghe được y tá đang nói, đã nhìn thấy đầu của đứa bé.