Đi qua đi lại, trời đã tối rồi, Phó Nhiễm đem xe dừng ở cách đó không xa, bởi vì vừa vặn là thời gian cơm chiều, là cửa hàng nhỏ lúc trước cô cùng Minh Thành Hữu đã cùng nhau tới, rất đông khách nên ngay cả chỗ dừng xe cũng không có.
Cô cầm lấy túi xách ra khỏi xe.
Trong tán cây tùng thấp bên vườn hoa, có một bóng người đang ngồi xổm xuống, nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm, cô ta nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Phó Nhiễm đi qua đường, cô ta cũng cùng đi qua, thấy Phó Nhiễm muốn đi vào trong quán, người phụ nữ nọ há miệng muốn hét lên.
Bỗng một sức mạnh che miệng cô ta lại.
"Phó —— "
Trong âm thanh ồn ào, Phó Nhiễm dừng lại bước chân theo bản năng, cô xoay người nhưng chưa phát hiện ra điều gì khác thường.
Một chiếc xe đóng cửa xe sau đó chạy nhanh như bay trên đường, Vưu Ứng Nhụy bị hai người đè bả vai lại, cô sợ hãi nhìn xung quanh.
"Các người là ai?"
"Chúng tôi tìm cô hơn nửa năm rồi."
Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, đại khái có thể đoán ra.
"Hắn ở đâu, đưa tôi đi gặp hắn."
"Được."
Người đàn ông bên cạnh không có ý tốt chụp được bả vai của cô.
"Cô làm cho chúng tôi tìm khắp nơi, nói cho cùng đều phải bồi thường thật tốt."
Xe càng lúc càng chạy đến khu vực hẻo lánh, toàn thân Vưu Ứng Nhụy căng thẳng.
"Các người muốn làm cái gì?"
"Mang cô tới một nơi thật tốt."
Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay người đàn ông đưa tới.
"Các người nói với hắn, tôi còn nắm trong tay nhược điểm của hắn, nếu không muốn mọi chuyện bị bại lộ thì tốt nhất nên gặp tôi một lần."
Người đàn ông dường như không tin.
"Đến lúc đó, các người cũng đừng hối hận."
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ gọi điện thoại nói chuyện, sau một lúc thì ý bảo lái xe quay đầu.
Nơi hẹn gặp là một căn nhà lớn ở vùng ngoại thành, hai người đàn ông đẩy cô vào sau đó đứng canh ở ngoài cửa.
Vưu Ứng Nhụy nắm lấy cánh tay bị đau.
Người đàn ông đứng ở dưới ngọn đèn, đưa lưng về phía cô.
Vưu Ứng Nhụy hừ lạnh, cũng không thấy sợ hãi như lúc trước.
"Không nghĩ tới lòng dạ anh độc ác như vậy."
Người đàn ông xoay người.
"Hơn nửa năm trôi qua dường như cô không được tốt lắm, xem bộ dáng này của cô."
"Còn không phải là do anh ban tặng? Vưu Ứng Nhụy nhìn xung quanh sau đi lên phía trước.
"Tôi trốn đến bây giờ, không thể tưởng tượng được là vẫn rơi vào trong tay anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu tin tức Minh Thành Hữu c.h.ế.t không được công khai, chỉ sợ cô còn muốn trốn nữa?"
"Là anh cố ý rải tin tức?"
"A, vậy là Minh Thành Hữu đã c.h.ế.t thực sự."
Người đàn ông kéo ghế ngồi vào chỗ.
"Nói, hôm nay cô định muốn làm cái gì?"
Vưu Ứng Nhụy cảnh giác nhìn người đàn ông chằm chằm.
Hắn nở nụ cười châm biếm.
"Cô không nói tôi cũng có thể đoán được, sau khi cô nghe được tin tức về Minh Thành Hữu, muốn tìm Phó Nhiễm làm chút giao dịch?"
Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, cũng rõ ràng thừa nhận.
"Đúng. Tôi sẽ nói cho cô ta mọi chuyện tại sao mẹ tôi lại biến thành người thực vật, cùng lắm tôi chỉ là sơ ý làm người khác bị thương."
Về chuyện Minh Thành Hữu, cô coi đây là điều kiện trao đổi, chắc chắn Phó Nhiễm sẽ giải quyết là không truy cứu nữa.
Người đàn ông nghe cô nói xong, lại cười ra tiếng.
"Chẳng lẽ cô không có nghe nói Phạm Nhàn đã c.h.ế.t sao?"
Vưu Ứng Nhụy giật mình, Phó gia không giống Minh gia, một chút thông tin cũng được công bố trên báo chí.
"Mẹ tôi đã chết?"
"Trái tim của bà ấy cho Minh Thành Hữu, chỉ tiếc, cơ thể hắn bài xích, cũng đã chết."
Vưu Ứng Nhụy hét một tiếng thét chói tai, lao tới muốn đánh hắn.
"Đều là anh!"
Người đàn ông bắt được bàn tay cô đưa tới dùng sức hất ra, Vưu Ứng Nhụy té ngã trên mặt đất, khuỷu tay đau đớn không đứng dậy nổi.
"Hiện tại cô ở đây ra vẻ với tôi làm cái gì, muốn c.h.ế.t theo mẹ cô sao?"
"Chuyện đó không liên quan đến tôi."
"Nực cười!"
Người đàn ông vỗ vỗ cổ tay áo muốn đứng dậy, Vưu Ứng Nhụy chống tay lên
"Anh muốn thế nào?"
"Ta sẽ không cho phép người nào có thể uy h.i.ế.p tới ta được tồn tại."
Hắn nhấc chân muốn đi, Vưu Ứng Nhụy khó nén nổi hoang mang trong lòng, lại cố gắng tự trấn tĩnh nói.
"Anh cũng đừng quá đắc ý, nếu tôi đã ra ngoài thì khẳng định cũng có nghĩ tới trường hợp xấu nhất, tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho bạn tôi nghe, nếu tôi gặp chuyện không may, anh cũng tốt không hơn đâu."
"Hừ, cô có thể nắm được nhược điểm nào của tôi chứ?"
Người đàn ông ngạo nghễ nhìn vẻ mặt chật vật của cô.
"C không anh có thể thử xem, huống hồ hiện tại cũng chưa ai hoài nghi anh đi, Phó Nhiễm là người thông minh, tin tưởng chỉ cần một lần cũng có thể để cô ta để ý, huống hồ hiện tại Thành Hữu đã mất, chẳng lẽ anh muốn tại thời điểm mấu chốt này làm cho tôi phá hư chuyện của anh sao?"
Người đàn ông ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm chặt cằm Vưu Ứng Nhụy.