"Minh Vanh, con cũng đã nghe ý của Tiểu Nhiễm, con chuẩn bị một chút, phải lo cả công ty của mình cùng MR bên này, bây giờ mẹ chỉ có thể tin tưởng một mình con."
Phó Nhiễm nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở cửa ra vào, cô thu dọn đồ xong đi lên phòng làm việc của mình, đi rửa mặt, trang điểm lại một chút.
Thị trấn Nghênh An, bên trong biệt thự nào đó.
Người đàn ông tập chạy xong đi xuống lầu, thấy Duật Tôn ngồi trong phòng khách. "Ui, không có đi ra ngoài?"
Duật Tôn vắt chân lên, cũng không ngẩng đầu lên.
"Tớ đây là người đàn ông đã kết hôn cũng không mu có chút mập mờ với người phụ nữ nào." Anh chỉ chỉ hướng phòng bếp. "Sẽ có quả ngon để ăn."
"Thôi đi." Người đàn ông cười ngồi vào chỗ đối diện. "Tớ còn không kêu thua thiệt."
Mạch Sanh Tiêu mặc một bộ đồ mặc ở nhà màu ngó sen từ phòng bếp đi ra ngoài. "Không phải về Bạch Sa sao? Anh còn không chuẩn bị."
"Hai người phải đi về?"
"Ừ."
Duật Tôn buông đồ trong tay xuống. "Biệt thự này tạm thời để lại cho cậu, đủ để lăn qua lăn lại đi?"
Sanh Tiêu tới gần, trong tay còn dắt một cậu nhóc. "Nói chuyện luôn không biết giữ chừng mực."
Người đàn ông giống như nghiêm túc nhìn xung quanh. "Miễn cưỡng ở lại thôi."
Duật Tôn từ đón lấy cậu nhóc từ trong tay Sanh Tiêu ôm vào trong ngực.
"Hành Hành, chúng ta đi."
Người đàn ông kia cũng đứng dậy. "Qua mấy ngày nữa tớ sẽ đi về."
"Không phải cậu nói là có kế hoạch sao?"
"Tớ không muốn để cho một mình Phó Nhiễm phải chống đỡ quá cực khổ, chỉ mấy ngày nữa thôi."
Anh đang ở sau lưng cô, nếu thật sự cô không còn cách chống đỡ, anh cũng chỉ có thể không làm việc theo kế hoạch nữa.
Phó Nhiễm đi ô-tô từ công ty ra ngoài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Lận Thần đi theo, cô tăng tốc độ, nhưng người đàn ông này cũng lao đi rất nhanh,
Nơi cô hẹn ở cách đó không xa, cô không dám tới đó nữa, đem xe dừng bên ven đường.
Lý Lận Thần đi về phía cô, có thể nhìn thấy bước chân có chút cà nhắc.
Phó Nhiễm xuống xe, thấy Lý Lận Thần cầm bó hoa hồng trong tay.
"Lận Thần, anh không cần phải như vậy."
Cô dứt khoát từ chối, Lý Lận Thần đưa hoa cho Phó Nhiễm.
"Hôm nay anh đã xem tin tức, cũng biết em không phải dễ dàng gì."
Phó Nhiễm thấy bàn tay hắn đưa không có ý thu hồi, cô miễn cưỡng nhận lấy bó hoa. "Cám ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hình ảnh của Tam Thiếu trên video anh cũng đã nghe được rồi, mặc dù anh không tán thành cách làm của em nhưng không thể không thừa nhận đây đúng là cách có hiệu quả nhất có thể làm được, chỉ là có chút vết sẹo bị vạch trần, đau đớn không phải là chính mình sao?"
Lời nói của Lý Lận Thần chân thành, ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú nhìn xuống chân của mình.
"Lận Thần, Thành Hữu vẫn còn sống."
"Vậy sao?"
Phó Nhiễm gật đầu, nhưng cũng không nói lại cho rõ ràng, ít nhất Minh Thành Hữu ở đây, cũng có thể phá vỡ ý nghĩ của Lý Lận Thần.
"Ừ, anh ấy vẫn luôn ở đây."
Phó Nhiễm thấy Lý Lận Thần như có nghi ngờ.
"Anh ấy vẫn luôn ở trong lòng
Cô nói không rõ ràng, Lý Lận Thần rất khó phân biệt thật giả từ trong lời nói của cô.
"Cùng nhau ăn cơm tối đi."
Phó Nhiễm nhìn sắc trời tối dần. "Không, tôi còn có việc."
Cô cầm bó hoa Lý Lận Thần tặng rồi ngồi vào bên trong ghế lái, Lý Lận Thần nhìn theo xe của cô rời khỏi, ánh mắt Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy tên một khách sạn nào đó, cô vẫn đạp chân ga đi qua. Đi suốt một vòng lớn, cho đến xác định không có ai đuổi theo, lúc này Phó Nhiễm mới trở lại con đường vừa nãy, cô đem xe dừng đến bên trong bãi đỗ xe.
Cầm túi cách lên đi vào hành lang, lại cúi thấp đầu tiến vào bên trong thang máy, nhìn phím số biểu hiện tầng lầu đi lên, trong lòng Phó Nhiễm thấp thỏm mới bình tĩnh lại một chút, cô lơ đãng nhìn thấy camera giám sát bên trong thang máy, lại chột dạ cúi đầu hạ thấp xuống chút nữa.
Đây khác gì là vụng trộm ngoại tình?
Sau khi cửa thang máy dừng lại rồi mở ra, Phó Nhiễm gióng như chạy trốn đi ra.
Cô tìm được gian phòng, đưa tay ấn chuông cửa.
Phó Nhiễm chỉ sợ nhìn thấy người khác, thật may là người bên trong không làm cho cô phải chờ lâu, trong nháy mắt cửa liền mở ra, một bàn tay níu lại cổ tay của cô kéo cô đi vào, một bảng hiệu “chớ quấy rầy” treo ở nắm cửa.
Đang lúc thân thể cô đi vào còn lảo đảo thì đụng vào trong n.g.ự.c người đàn ông.
"Làm gì lại muốn tới khách sạn, hù c.h.ế.t em, nếu bị những ký giả kia theo dõi sáng mai em lại được lên trang nhất, xem chừng sẽ nói em tới đây vụng trộm."
"Trộm thì liền trộm đi, anh quang minh chính đại cho em vụng trộm, muốn vụng trộm thì liền
Người đàn ông đem cô dựa ở trên vách tường, bên trong bức rèm cửa sổ, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra.
"Yên tâm, nơi này là chỗ của Huống tử, không ai dám quấy rầy chúng ta."
Phó Nhiễm đưa tay, sửa lại tóc một chút.
Người đàn ông cười buông mái tóc dài cô buộc ở sau gáy ra.
"Hiện tại ngược lại càng tỏ ra đứng đắn, cách ăn mặc này."
Sắc mặt Phó Nhiễm vẫn không giấu được lo lắng, đưa tay đập vào n.g.ự.c người đàn ông.
"Sau này vẫn là ở biệt thự đi, đến thuê phòng cảm giác cứ là lạ."
"Dù sao chỗ của mình cũng không đủ kích thích, hiểu không?"